Vô Thượng Thần Đế

Chương 2257: Giật gấu vá vai (2)

Nghe được lời nam tử kia nói, Hà Hải nhịn không được nhăn đầu lông mày nói:
- Hiện tại phía trước đang căng thẳng, chúng ta cũng cần mau chóng chạy tới.
- Hà Hải, ta không có nói cái gì, chúng ta càng đánh tiếp, ngược lại Ma tộc càng ngày càng cường đại, chúng ta lại càng ngày càng yếu, ngươi không cảm giác chúng ta đang vùng vẫy giãy chết?
Cổ Phác cười hắc hắc nói.
Nghe đến lời này, Hà Hải nhíu nhíu mày.
- Cổ Phác, ngươi muốn nói cái gì?
- Ta muốn nói cái gì? Ta muốn nói, tất cả mọi người nhìn thấy!
Cổ Phác cười nhạo nói:
- Hiện tại đánh tiếp, mỗi khi chết một người, Ma tộc sẽ cường đại thêm một phần, chúng ta thoạt nhìn là lấy mạng đổi mạng, thế nhưng trên thực tế? Mà những Ma tộc kia còn lại đều là tinh anh, chúng ta nơi này còn lại đều là đệ tử Kim Tiên, căn bản vô dụng.
- Vậy ngươi có biện pháp tốt hơn sao
Hà Hải khẽ nói:
- Để đệ tử cảnh giới Kim Tiên tiến đến tiền tuyến, không phải càng chịu chết? Đến lúc đó, chỉ sợ chúng ta ai cũng không sống nổi.
- Nhưng một mình ta trốn, chí ít có thể đợi đến tông môn cứu viện, mà không phải vì những đệ tử này sống sờ sờ kính dâng ra tính mệnh bản thân.
- Cổ Phác!
Hà Hải còn chưa mở miệng, nam tử đứng bên người Cổ Phác ngăn lại.
- Nói ít vài ba câu.
Nghe được nam tử kia mở miệng, Cổ Phác ngược lại cười trừ một tiếng, không nói gì thêm.
Hà Hải hiện tại sắc mặt lạnh lùng, quay người nhìn Mục Vân cùng La Uyên nói:
- Hai người các ngươi, hôm nay theo ta đến tiền tuyến, có sức lực tranh đấu ở đây, không bằng đến tiền tuyến chém giết, phát tiết nóng giận lên trên người Ma tộc.
- Thế nhưng, Hà Hải sư huynh....
- Không có nhưng nhị gì hết.
Hà Hải hừ một tiếng, nói:
- Thế nào, không muốn tuân theo mệnh lệnh? La Uyên, đừng tưởng rằng ngươi là người của La gia, ta không dám làm ngươi thế nào, ngươi hiểu không?
- Nghiêm Lang chết rồi, Mục Vân, ngươi thay thế Nghiêm Lang, đi tiền tuyến, không giết mấy đệ tử Ma tộc, coi như không có bị Ma tộc giết chết, ta cũng sẽ làm thịt ngươi.
Nghe đến lời này, Mục Vân tuyệt không phản bác.
Hà Hải nhìn như răn dạy hắn, thế nhưng lại bỏ qua chuyện hắn chém giết Nghiêm Lang.
Không thể không nói, từ một phương diện khác tới nói, xem ra các đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn đã là giật gấu vá vai.
Hắn giết Nghiêm Lang, Hà Hải đều không trừng phạt hắn, chỉ để hắn đi tiền tuyến.
Lần này Ma tộc quả nhiên khí thế hung hăng.
- Còn ở nơi này chờ xem náo nhiệt sao?
Hà Hải hừ một tiếng nói:
- Các đệ tử khác đều chiến đấu vì các ngươi có thể sống sót, nên chiếu cố thì cẩn thận chiếu cố, đứng trước đột phá, nắm chặt thời gian đột phá, đừng tưởng rằng không đột phá thì không sao, tiền tuyến ngăn cản không nổi, cửu phẩm Kim Tiên sẽ bắt đầu ra trận, đến lúc đó, các ngươi vẫn muốn ra sân, chẳng bằng dùng cảnh giới Đại La Kim Tiên ra sân.
Vừa dứt lời, Hà Hải hừ một tiếng, quay người rời đi.
Cổ Phác nhìn Mục Vân, cười một tiếng, quay người rời đi.
Nam tử đi theo bên người Cổ Phác đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi gọi Mục Vân đúng không? Cánh tay của Đấu Phong là ngươi chặt xuống? Người khác, cũng là ngươi giết?
- Ngươi là ai?-.
- Đấu Thanh Thiên.
- Nha... Cánh tay của hắn là ta chặt, thế nhưng người, không phải ta giết, điểm này, ta đề nghị ngươi đi tìm một chút đệ tử Huyết Sát thần giáo thì sẽ biết.
Đấu Thanh Thiên, nghe tên đã có thể đánh giá ra, người này quan hệ không ít với Đấu Phong.
Bất quá Đấu Phong xác thực không phải hắn giết.
Mà khi đi vào Lạc Nhật sơn mạch, bị mấy đệ tử Huyết Sát thần giáo kia bắt đi, cuối cùng bỏ mình, đến cùng chết như thế nào, Mục Vân không biết, dù sao chuyện này không có quan hệ gì với hắn.
- Ồ?
Đấu Thanh Thiên nhíu mày, nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi là một người dám làm dám chịu.
- Ta thật dám làm dám chịu, chỉ bất quá, không phải ta làm, ta cũng tuyệt đối không thừa nhận.
- Như thế rất tốt, hi vọng ngươi đừng bị ta bắt lấy nhược điểm gì.
Vừa dứt lời, sắc mặt Đấu Thanh Thiên không thay đổi, rời đi.
- Vân lang!
Vương Tâm Nhã đi lên phía trước.
- Mục Vân!
La Uyên nói:
- Ngươi chớ đắc ý, đến tiền tuyến, những Ma tộc kia, tu vi thấp nhất cũng là Đại La Kim Tiên, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, từng cấp độ đều có, ngươi bây giờ bất quá là nhất phẩm Đại La Kim Tiên, tự giải quyết cho tốt đi.
- Ngươi còn quan tâm ta.
Mục Vân lật U Ngữ Kiếm một cái, cười nói:
- Có muốn ta quan bây giờ quan tâm ngươi hay không.
- Ngươi... Hừ!
La Uyên kiêng kị nhìn trường kiếm trong tay Mục Vân, phất tay áo rời đi.
Vương Tâm Nhã quan sát tỉ mỉ toàn thân Mục Vân một lần.
- Vân lang, chàng không sao chứ?
- Ừm, không sao đâu.
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Không nghĩ tới mấy năm không thấy, thực lực của nàng tiến cảnh nhanh chóng, đều không kém ta.
- Hắc hắc, ba năm qua ta có một ít kỳ ngộ, đi, ta sẽ nói rõ với chàng.
Vương Tâm Nhã nói, lôi kéo Mục Vân, đi tới chỗ ở của mình.
Bên trong lầu các, một phòng ốc đơn giản, có giường băng ghế các loại được Vương Tâm Nhã thu thập sạch sẽ.
Hai người mấy năm không thấy, lần nữa gặp mặt, tự nhiên biết gì nói nấy.
- Khó trách nàng tiến bộ rõ ràng, cây đàn này không đơn giản.
Nhìn cầm dài trong tay Vương Tâm Nhã, Mục Vân gật đầu.
- Đúng, mỗi một lần dùng cầm tu luyện, dùng cầm giao thủ, ta cũng có thể cảm giác được lực lượng trong cơ thể tăng trưởng, loại cảm giác này, rất huyền diệu, cho nên cảnh giới đề thăng cơ hồ mỗi thời mỗi khắc.
- Ừm!
Mục Vân cũng biết, Vương Tâm Nhã khá có thiên phú trong âm luật, mà trước kia tìm hiểu về trận pháp, thiên phú của Vương Tâm Nhã cũng không tệ, thế nhưng theo độ khó của trận pháp đề thăng, Vương Tâm Nhã không đủ khả năng.
Mà bây giờ, Vương Tâm Nhã có thể lựa chọn âm luật, tìm tới con đường của mình, Mục Vân cũng rất vui vẻ.
Ngay sau đó, Vương Tâm Nhã lại kể cho Mục Vân hết thảy chuyện phát sinh bên trong Thiên La bí cảnh ba năm qua.
- Đệ tử tam đại tông môn lần này tiến vào bí tàng, mấy vạn người, vẻn vẹn là đệ tử Đại La Kim Tiên, mỗi một tông môn, chí ít cũng có hơn vạn, thế mà đánh không lại vạn chiến sĩ của tam đại Ma tộc.
Vương Tâm Nhã thở dài nói:
- Kết quả này cũng làm cho tất cả mọi người giật mình.
- Bọn hắn đương nhiên đánh không lại.
Mục Vân cười nói:
- Man Ngưu nhất tộc, trời sinh da dày, bọn hắn đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, thân thể chính là một kiện tiên khí Thánh cấp, mà Chúc Ma nhất tộc, mặc dù sợ nước, nhưng chỉ sợ dị thủy, nước bình thường, căn bản vô dụng đối với bọn hắn, mà Tuyết Ma nhất tộc sợ chính là thiên hỏa, địa hỏa và thú hỏa nhiều nhất đối tạo thành một chút phiền phức cho bọn hắn thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận