Vô Thượng Thần Đế

Chương 882: Lĩnh ngộ không gian (2)

Mặc dù bây giờ hắn còn không thể xuyên toa không gian, thế nhưng lĩnh ngộ được áo nghĩa không gian pháp tắc, hắn ngược lại có thể dựa vào nhận biết không gian, phát động một ít công kích.
Đây sẽ tạo thành quấy nhiễu rất lớn cho đối thủ.
Tâm tư trầm định, Mục Vân đứng dậy.
Phía trước, hẳn là địa giới Tây Vực!
Nhớ ngày đó, hắn rơi xuống trước Thiên Kiếm sơn, bị Chu Bàn Tử cứu, dưới cơ duyên xảo hợp, làm môn hạ của đệ tử nội môn Bạch Đồ Gian, về sau được giới thiệu đến Xà Tôn Giả nơi đó.
Cả ngày cùng một chỗ với Xà Tôn Giả háo sắc, luyện đan, khôi phục thực lực.
Lại sau đó chính là thời điểm Thiên Tuyển sơn, Thiên Ngọc Tử giữ gìn mình.
Mặc dù về sau lưu lạc đến bảy mươi hai hòn đảo Nam Hải, thế nhưng Thiên Kiếm sơn đúng là nơi hắn an tâm bước vào khi đến ba ngàn tiểu thế giới.
- Phía trước chính là Tây Vực, ta lần đầu tiên rời khỏi Vu tộc xa như vậy!
Nghe được lời Vu Vũ, Mục Vân cười khổ.
Gia hỏa này, quá mức thuần chân.
Ban đầu ở Trung Thiên thành, đấu giá hội Thiên Bảo các, gia hỏa này một người khoác hắc bào, dám đấu giá mấy trăm ức mấy trăm ức, ngay cả hộ vệ Vu tộc đều không mang, tâm thật lớn.
Bây giờ suy nghĩ một chút, Mục Vân cũng hiểu rõ, Vu Vũ ra đời không sâu, căn bản sẽ không nghĩ đến, cho dù mình đấu giá được, cũng sẽ có người đến cướp đoạt.
- Một khoảng cách cuối cùng, hai người chúng ta ngự không phi hành đi, vừa hay ta cũng lĩnh ngộ ảo diệu một chút không gian quy tắc!
- Tốt!
Vu Vũ cười hắc hắc nói:
- Ngồi hơn một tháng, thân thể đều mệt, nên hảo hảo vận động một chút!
Hai thân ảnh vút qua lao xuống, chậm rãi tiến lên giữa không trung.
Một đường sông núi địa mạch, ngược lại khác biệt cùng bên trong Thập Vạn đại sơn để đáy lòng Mục Vân càng thêm cảm niệm.
Bá bá bá...
Trong lúc hai người tiến lên, từng tiếng xé gió lại đột nhiên vang lên.
Từng đạo tiếng xé gió theo sau, khí tức từng trận máu tanh tràn ngập trong không khí.
- Đừng để nữ nhân kia chạy, nếu không sẽ để lộ tin tức.
- Đuổi kịp nàng, giết người diệt khẩu!
- Đừng có gấp, đuổi kịp nàng, trước hảo hảo chà đạp một phen, sau khi lại giết!
Mấy tiếng quát lớn vang lên, một đạo thân ảnh mặc đồ trắng lảo đảo, tốc độ càng ngày càng chậm, lại lao vùn vụt tới phía Mục Vân cùng Vu Vũ hai người.
- Bạch Đồ Gian!
Nhìn một đạo thân ảnh toàn thân đầy máu, Mục Vân khẽ giật mình.
- Mục sư huynh!
Bạch Đồ Gian giờ phút này sắc mặt tái nhợt, giống như ráng chống đỡ một hơi, mới vừa tới đây, chỉ cũng chỉ có thể đến nơi đây.
Trong nháy mắt nhìn thấy Mục Vân, con mắt Bạch Đồ Gian đảo một vòng, đã hôn mê, từ trên cao rơi xuống.
Tay mắt Mục Vân lanh lẹ, đón nhận hắn vào trong ngực.
Điều tra thân thể Bạch Đồ Gian một chút, Mục Vân phát hiện, kinh mạch bên trong thân thể nàng cơ hồ từng khúc bị chấn đoạn, có thể chạy đến nơi đây, quả thực là kỳ tích.
- Vân huynh, ngươi biết nàng?
- Ừm, Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm sơn!
Mục Vân nhét vào trong miệng Bạch Đồ Gian một đan dược toàn thân thanh quang, giao nàng cho Vu Vũ.
- Coi chừng nàng!
Mục Vân trầm ngâm một tiếng, đứng lặng giữa không trung, nhìn mười mấy người đuổi theo phía sau.
Mười mấy người kia, một người cầm đầu, thân khoác áo vàng, chân đạp giày bạc, bên hông vòng quanh một đầu dải lụa màu khảm đầy kim ngọc.
- Ngươi là ai?
Trong nháy mắt nhìn thấy Mục Vân, nam tử quát:
- Đây là chuyện Kim gia ta, ngươi dám nhúng tay? Cẩn thận tính mạng của ngươi!
- Ngươi là ai?
Mục Vân hỏi ngược lại.
- Mắt chó ngươi mù à, đây là thiếu gia Kim gia ta - Kim Bác Vũ, tương lai là sẽ trở thành tộc trưởng Kim gia, làm sao?
Bên cạnh Kim Bác Vũ, một tên chó săn mắng:
- Nhanh giao nữ nhân kia cho chúng ta, nếu không để các ngươi khó coi!
- Ta lại hỏi ngươi!
Mục Vân lại không để ý tới chó săn kia, nhìn về phía Kim Bác Vũ, đạm mạc nói:
- Kim gia, Lâm gia, Thạch gia các ngươi đã ra tay với Thiên Kiếm sơn rồi?
- Ngươi tính là cái gì?
Kim Bác Vũ nhìn Mục Vân, quát:
- Ta cho ngươi biết, Thiên Kiếm sơn sẽ xoá tên khỏi ba ngàn tiểu thế giới, ngươi tốt nhất cút xa một chút, nếu không không chỉ là tam đại gia tộc, Chu gia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Chu gia!
Ngoài dự liệu, Mục Vân nghĩ lần này sẽ có Huyền Không sơn, thế nhưng nghe qua, tựa hồ Chu gia ở sau lưng quấy rối.
- Xem ra Chu gia giật dây các ngươi động thủ, lần này Chu gia do ai dẫn đội? Đại trưởng lão Chu Mậu? Tam trưởng lão Chu Vô Năng? Tứ trưởng lão Chu Chính? Hay ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn?
Trong mắt Mục Vân chợt hiện hàn quang nhìn chằm chằm Kim Bác Vũ.
- Ngươi đến cùng là ai?
Không nghĩ tới Mục Vân hiểu rõ ngũ đại trưởng lão Chu gia, đáy lòng Kim Bác Vũ dâng lên một tia bất an.
- Mục Vân!
Nhìn Kim Bác Vũ, khóe miệng Mục Vân hờ hững nói.
Chạy!
Cơ hồ trong nháy mắt, mấy người sau lưng Kim Bác Vũ phản xạ có điều kiện bỏ chạy theo các hướng khác nhau.
Ngược lại là Kim Bác Vũ, đứng tại chỗ, động một cái cũng không thể động.
- Chạy trốn được sao?
Mục Vân lật bàn tay một cái, tiếng lốp bốp liên tục, Cửu nguyên cầu trong khoảnh khắc cửu sắc ánh sáng nổ tung, toàn bộ phóng tới những võ giả đang chạy trốn.
Rầm rầm rầm tiếng nổ đùng đoàng vang lên từng đợt, người quay đầu chạy trốn, một tên cũng không sống sót.
- Hiện tại, có thể nói chưa?
Nhìn Kim Bác Vũ, Mục Vân thấp giọng nói:
- Hiện nay, Thiên Kiếm sơn như thế nào?
- Đại trận Thiên Kiếm sơn, sắp bị công phá, cho nên Thiên Ngọc Tử mệnh lệnh một ít Thiên Kiếm Tử tách ra chạy trốn, chúng ta chỉ truy kích một vị trong đó.
Kia Kim Bác Vũ run rẩy nói:
- Hiện tại, có khả năng Thiên Kiếm sơn đã bị công phá, ngươi đi một mình, cũng không cải biến được kết cục, lần này Chu gia ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn dẫn đội, Thiên Ngọc Tử cũng vô lực hồi thiên.
- Đa tạ.
Nhìn Kim Bác Vũ, Mục Vân đi tới một bên người hắn, bàn tay huy sái, thân thể Kim Bác Vũ hóa thành tro bụi, biến mất không thấy gì nữa.
- Vân huynh, nàng tỉnh!
Vu Vũ đột nhiên hô.
- Mục sư huynh!
Bạch Đồ Gian bỗng nhiên tỉnh lại, nắm chắc tay Mục Vân, trong mắt tràn ngập lệ quang.
- Nhanh cứu cứu chưởng môn, cứu cứu Chu Tử Kiện, cứu cứu Thiên Kiếm sơn!
Trên mặt Bạch Đồ Gian mang nước mắt, vô lực nói:
- Bọn hắn giờ phút này đã tiến đánh chủ sơn phong Thiên Kiếm sơn - Thiên Kiếm Phong! Nơi đó là một đạo phòng tuyến cuối cùng, một khi sụp đổ, Thiên Kiếm sơn không còn sót lại chút gì.
- Chu Kiệt đâu?
Nhìn vẻ mặt Bạch Đồ Gian thống khổ, giọng Mục Vân lạnh như băng hỏi.
Năm đó, hắn rơi vào bên trong Thiên Kiếm sơn, chính là Chu Kiệt nhìn thấy hắn đáng thương, mang hắn về chỗ ở của mình, dốc lòng chăm sóc, lúc này mới có hắn một mạng.
Mà sau này mình lên như diều gặp gió, Chu Kiệt càng ngồi lên chức đại chủ quản sơn phong Xà Tôn Giả, phong quang ánh sáng cả thiên phong, rất vui vẻ.
Mục Vân cũng biết, Chu Bàn Tử không xấu, khi hắn đại phát thiện tâm cứu mình, cũng có thể thấy được tâm địa Chu Bàn Tử.
Người dạng này, có lẽ không thích hợp tu võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận