Vô Thượng Thần Đế

Chương 270: Mạnh Tiên Tử (2)

- Mạnh tiên tử, thật muốn triệu hồi phu phụ Hàn Tuệ, Tôn Diễn Châu sao? Bọn hắn gần đây đang tranh đoạt mỏ Thiên sơn mạch, nghe nói nơi đó có thể có Ngự Thiên Thạch tồn tại!
- Dựa theo sự phân phó của ta, không rõ sao?
- Vâng!
- Thanh Long Bạch Hổ, hai người các ngươi là trợ thủ đắc lực nhất của Mục Vân trước khi mất tích, hiện tại, trong Vân Minh, lòng người phân loạn, ta không hi vọng xảy ra chuyện gì nữa!
- Tuân mệnh!
Nghe được mệnh lệnh của nữ tử, hai người Chung Hào, Hách Đằng Phi lui xuống.
Trong Vân Minh, minh chủ Mục Vân, tứ đại hộ pháp Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, ngoài nổi tiếng, âm thanh chấn ngàn vạn đại thế giới ra thì mỗi một người đều là cường giả Chí Tôn.
Mệnh lệnh được đưa ra, mấy người rời khỏi, thân thể Mạnh Tử Mặc đột nhiên thả lỏng.
Nàng rất mệt mỏi, thế nhưng nàng vẫn phải kiên trì, kiên trì chờ đợi người kia trở về.
Trước mắt, từng màn ngày xưa xuất hiện.
- Hả? Nghe nói ngươi tên là Mạnh Tử Mặc, chính là luyện đan sư đệ nhất ngàn vạn đại thế giới? Thế nào, có hứng thú dạy ta luyện đan hay không?
- Không có!
- Đừng cao ngạo như vậy nha, đại mỹ nữ, ta chính là Tiên Vương một đời trong ngàn vạn đại thế giới, cho chút mặt mũi đi.
Lúc ấy, nàng chỉ cảm thấy rất chán ghét hắn.
- Sư tôn, đan dược này không đúng sao, ngươi đang hù ta đúng không?
- Có học hay không?
Phanh...
- Sư tôn, tạc đan!
- Phốc phốc...
Nhìn thấy tro bụi ở trên mặt hắn, một đời Tiên Vương cũng có một mặt chật vật như thế, nàng cười, cười đến xinh đẹp như vậy.
- Ha ha, sư tôn, ta luyện thành tiên đan cửu phẩm, đây có phải là nói sư tôn ngài còn không bằng đồ đệ ta hay không?
- Khoan đắc ý, không có sư tôn, ngươi có thể thành công sao?
- Ha ha, nếu không, sư tôn ban thưởng ta một chút, tới tới tới, ngủ cùng một đêm như thế nào?
- Cút!
...
Tình cảnh ngày xưa, từng màn xuất hiện ở trước mắt, nước mắt dần dần từ trên mặt Mạnh Tử Mặc chảy xuống như dòng nước.
- Hiện tại, ta đã có thể luyện chế tiên đan cửu phẩm, thế nhưng ngươi... Ở đâu? Mục Vân, ngươi, ở nơi nào...
Phía trên cửu thiên ngân hà, đáp lại Mạnh Tử Mặc, một đời Đan Tiên danh chấn toàn bộ ngàn vạn đại thế giới, chỉ có dòng nước chảy không chỉ ngân hà...
...
Thiên Vận đại lục, Nam Vân Đế Quốc, nửa đêm nước chảy, Mục Vân ngước nhìn tinh không, tâm thần đột nhiên sững sờ.
Một giọt nước mắt không tự chủ, từ khóe mắt trượt xuống.
- Mẹ nó, sao lão tử lại khóc!
Hung hăng lau một giọt nước mắt kia, Mục Vân cười mắng.
Chẳng lẽ, là mấy tên rượu thịt khốn kiếp kia đang suy nghĩ đến mình sao?
Năm đó, một đám mao đầu tiểu tử không sợ trời không sợ đất, xông tới ngàn vạn đại thế giới, thành lập Vân Minh, minh chủ là Mục Vân hắn, còn làm ra cái gì bốn hộ pháp, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Đều là bốn tên khốn kiếp Chung Hào kia, hiện tại không biết, bốn tên khốn kiếp đó thế nào rồi.
Nhất là Chung Hào và Hách Đằng Phi, hai người sẽ không biến thành cơ hữu tốt chứ?
Còn có hai người Hàn Tuệ và Tôn Diễn Châu, có sinh cho thúc thúc của mình một chất tử mập mạp hay chưa.
Còn có tên khốn kiếp Tạ Thanh kia, cả ngày ỷ vào mình là thần thú, ngày nào cũng thông đồng tiểu cô nương, tiểu tử này cần phải còn sống thật tốt, trở về nhìn hắn đến cùng tai họa bao nhiêu cô nương tốt.
Tất cả mọi người các ngươi đều phải còn sống, chờ ta trở lại Vân Minh, trở lại Phong Thiên điện, chúng ta sẽ lại cùng nhau, lại xông ngàn vạn đại thế giới, giết hết những tiểu nhân gian trá kia, chỉ vì trong lòng thoải mái một hơi.
Dưới nóc nhà, tiếng lẩm bẩm thật thà vang lên, mấy người rốt cục an tĩnh lại.
Mục Vân thu hồi tâm tư, trước mắt, hắn vẫn phải làm lại từ đầu.
Tăng cao tu vi.
Từ khi cao cấp cửu ban vấn đỉnh, từng chuyện phiền phức liên tục xuất hiện, quả thực là đáng ghét.
Ngược dòng tìm hiểu nguyên nhân, vẫn là cảnh giới của mình còn quá thấp.
Dù cho hắn hiện tại đã có thể dựa vào linh hồn lực chế phục võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh bát trọng, nhưng nếu đao thật thương thật.
Cảnh giới của bản thân hắn vẫn sẽ hạn chế thực lực của hắn.
Linh Huyệt cảnh lục trọng tiền kỳ, huyệt mệnh môn.
Huyệt mệnh môn tương liên với huyệt thận du, đều liên thông nơi đan điền, đạo lý suy một ra ba, Mục Vân đương nhiên hiểu rõ.
Một thế này, lần nữa tu luyện lại một lần cảnh giới trước kia, Mục Vân thu hoạch và lĩnh ngộ, quả thực nhiều quá nhiều.
Tâm thần quy nhất, Mục Vân muốn thử nghiệm, lần nữa tiến hành đột phá.
Phong vũ nổi lên phong mãn lâu, hắn phải dựa vào vẫn là mình.
Chân nguyên quy vị, khí hải quy nhất, tâm tư Mục Vân lần nữa chìm vào trong Tru Tiên Đồ.
Lần này, Mục Vân muốn thử nghiệm một lần đột phá lục trọng, triệt để mở ra thất trọng huyệt thần cung, dùng chân nguyên thông đan điền, khiến cho chân nguyên trở nên càng thêm hùng hậu.
Thời gian từ từ trôi qua.
Ông...
Trong thân thể Mục Vân đột nhiên vang lên một âm thanh, giống như thứ gì phá xác mà ra, để chính hắn cũng giật nảy mình.
Nhưng ngay sau đó, chân nguyên trong cơ thể lưu động, chân nguyên đột nhiên trở nên táo bạo, mọi việc hình như cũng quy vị.
Quy vị, quy chính là vùng đan điền.
Ông...
Lại một lần nữa, trong thân thể Mục Vân chân nguyên lưu động, lần này, âm thanh vù vù cũng không phải vang lên từ trong thân thể Mục Vân, mà là từ trong Tru Tiên Đồ.
Không gian thần bí của Tru Tiên Đồ lần nữa mở ra!
Lần này, nhìn thấy Tru Tiên Đồ mở ra, hai mắt Mục Vân sáng rực giống như trộm mộ nhìn thấy bảo tàng.
Trên thực tế, Tru Tiên Đồ cũng đúng là bảo tàng, một bảo tàng vô thượng động thiên.
Ý niệm tiến vào trong động thiên thần bí trong Tru Tiên Đồ, Mục Vân đi chậm trong động thiên, nhìn từng quang đoàn thần bí đang trôi nổi.
Trong này, tất cả đều là một ít võ kỹ, công pháp cao thâm vô thượng, thậm chí là bảo bối.
Mỗi một cái, cho dù ở trong ngàn vạn đại thế giới cũng là tồn tại không thể địch nổi.
- Bằng vào Linh Huyệt cảnh thất trọng, mở huyệt thần cung bây giờ của ta, chỉ sợ không thể xâm nhập quá lâu, nếu không cho dù là bắt được võ kỹ, thậm chí thần binh thì cũng không thể vận dụng, mà khả năng bắt được căn bản không có.
Nhìn từng chùm sáng trôi nổi, Mục Vân tự nhủ.
- Xem vận khí đi!
Mục Vân cũng hiểu rõ, hiện tại Tru Tiên Đồ căn bản không để ý hắn, mọi việc đều xem vận khí, vận khí tốt, bắt đến đồ tốt, vận khí không tốt, chỉ sợ cầm ra tới là vật liệu kỳ lạ gì cũng có thể.
Đưa tay chộp một cái, nắm một chùm sáng lớn chừng hạt đậu trước mắt Mục Vân vào trong tay.
Đinh...
Một tiếng leng keng vang lên, trong tay Mục Vân chậm rãi xuất hiện một môn võ kỹ.
Võ kỹ này nhìn niên đại xa xưa, toàn bộ văn bản đều tàn khuyết.
Không nhìn thấy tên, Mục Vân mở võ kỹ ra, cũng may ở trong vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
- Phá Hư Chỉ! Nhất Chỉ Bình Sơn Nhạc, Nhị Chỉ Chấn Vạn Tà, Tam Chỉ Chấn Vạn Tà!
Môn võ kỹ này, tên là Phá Hư Chỉ, nghe rất ngưu bức, nhưng trên thực tế như thế nào, Mục Vân không biết được.
Nhưng từ lần trước đạt được Vô Tâm Kiếm Phổ, Mục Vân có rất lớn lòng tin đối với Phá Hư Chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận