Vô Thượng Thần Đế

Chương 879: Thiên Kiếm Sơn Nguy Hiểm

Hả?
Nghe được Vu Tổ nói lời này, Mục Vân sững sờ.
Lưu hắn tán gẫu?
Mục Vân hiểu rõ, chỉ sợ không chỉ đơn giản như tán gẫu.
Luyện chế Hư Tiên đan thì phải cần một khoảng thời gian, mà lại Mục Vân vì sinh ý với Vu tộc cũng cần mở một ít con đường.
Vu Tổ người này nhìn trúng Vu Vũ, chỉ sợ vị trí tộc trưởng đời tiếp theo, trừ Vu Vũ ra không còn có thể là ai khác.
Có thể tạo mối quan hệ cùng Vu Vũ cũng không tệ.
Mục Vân cũng không có gấp trở lại Huyết Minh, ngược lại lưu lại Thập Vạn đại sơn.
Mỗi ngày bồi tiếp Vu Vũ đến bảo các Vu tộc chọn lựa một ít dược liệu, thậm chí tiến vào bên trong Thập Vạn đại sơn thu thập dược liệu, cùng Vu Tổ thảo luận liên quan tới vu thuật cùng một ít bí tịch một mạch Cổ thuật.
- Mục đại sư!
Một ngày, Mục Vân đang cùng Vu Vũ thảo luận một việc thích hợp bên trong Vu tộc, một tiếng hô hoán vang lên.
Chính là Bảo Linh Nhi
Thiếu chủ Thiên Bảo các, quanh năm vãng lai toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, phụ trách từng chuyện làm ăn của Thiên Bảo các, ngược lại bề bộn nhiều việc.
Hôm nay Bảo Linh Nhi một thân váy ngắn màu lam, toàn thân trên dưới, đinh đinh đang đang rung động, chân dài thẳng tắp bại lộ trong không khí, như một phong cảnh đẹp, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, nhìn Mục Vân, cười một tiếng.
- Bảo thiếu chủ, hồi lâu không thấy!
Mục Vân chắp tay nói.
- Ha ha, Mục đại sư, ngươi làm người không quá phúc hậu nha.
Bảo Linh Nhi nhìn Mục Vân, hì hì cười nói:
- Thương mậu bảy mươi hai hòn đảo, Thiên Bảo các ta thật vất vả đoạt đến từ trong tay Lãm Kim lâu cùng Ám Ảnh các, bây giờ bị Huyết Minh ngươi ăn chết, căn bản không sống nổi.
- Thế mà ta vừa định phát triển con đường sinh ý bên trong Vu tộc, lão tổ tông lại nói, sinh ý ngày sau đều giao cho Huyết Minh ngươi.
- A?
Tin tức này, Mục Vân căn bản không có nghe Vu Tổ nhắc qua.
- Mục đại sư, Mục minh chủ, Huyết Minh ngươi muốn quật khởi, thế nhưng cũng nên chừa cho chúng ta chút đường lui chứ.
Bảo Linh Nhi cười nói đương nhiên, nhìn Mục Vân, trong mắt hiện ra làn thu thuỷ.
- Bảo thiếu chủ yên tâm, Thập Vạn đại sơn là một bảo tàng, chỉ là Huyết Minh ta muốn toàn quyền hợp tác cũng Vu tộc, nhưng cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, đến thời điểm đó, nhất định hiệp thương cùng Thiên Bảo các.
- Hiệp thương thế nào?
Bảo Linh Nhi giễu cợt:
- Mục minh chủ, đêm nay, nô gia chờ ngươi trong phòng, ngươi phải đến nha.
Bảo Linh Nhi vừa dứt lời, ha ha ha cười to dậm chân rời đi.
Chỉ là trong chớp nhoáng, một đạo linh hồn lực truyền âm lại đột nhiên phiêu đãng tiến vào trong đầu Mục Vân.
- Thiên Kiếm sơn có khả năng gặp nguy hiểm!
Nghe đến lời này, nhìn Bảo Linh Nhi rời đi, ánh mắt Mục Vân lộ ra một vòng suy nghĩ sâu xa.
Thiên Kiếm sơn!
Sao Thiên Kiếm sơn lại có nguy hiểm?
Ban đêm, phồn tinh như nước, toàn thân Mục Vân áo đen đi tới bên ngoài gian phòng Bảo Linh Nhi.
Một tiếng cọt kẹt, còn chưa gõ cửa, cửa đã mở ra.
- Mục minh chủ, mời vào!
Tiếng Bảo Linh Nhi vang lên, nói:
- Ta đang tắm, chờ một lát, không ngại chứ?
- Đương nhiên!
Nghe đến lời này, Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ.
Bảo Linh Nhi cũng không phải một người thích an tĩnh.
Không bao lâu, tiếng mặc quần áo xột xoạt vang lên, thân ảnh Bảo Linh Nhi từ trong phòng đi ra.
Một thân sa y màu đỏ nhạt khoác lên người, lộ ra rất tùy ý, tóc dài mang theo ẩm ướt, rối tung phía trên hai vai, gương mặt xinh đẹp bởi vì tắm rửa mà lộ ra đỏ rực.
Phía dưới sa mỏng nhẹ nhàng, da thịt tuyết trắng, mang theo một tia hồng nhuận để Mục Vân nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Nữ nhân này, đúng là cực phẩm.
Chỉ là từ trước đến nay vì sinh ý Thiên Bảo các mà biểu hiện ra rất cường thế, thế nhưng cường thế đến đâu, cũng là một mỹ nữ thanh tú động lòng người.
- Bảo thiếu chủ!
- Làm gì khách khí như thế, gọi ta Linh Nhi là được!
Bảo Linh Nhi duỗi cái lưng mệt mỏi, thân thể xinh đẹp đều biểu hiện trước mắt Mục Vân.
- Mục Vân, rất lâu không có xoa bóp cho ta, năm đó ta cứu ngươi, với tư cách cận vệ ta, ngươi thường xuyên xoa bóp cho ta!
bảo Linh Nhi cười nói:
- Lại làm cho ta một lần nữa nào!
- Đấm bóp cho ngươi, đây không phải hạ thân phận của ta sao?
Mục Vân mới không ngốc, vạn nhất lửa tình thiêu đốt xảy ra chuyện, lại thêm một phần nợ tình.
- Xem ra ngươi cũng không có quá để ý Thiên Kiếm sơn.
Bảo Linh Nhi giễu cợt:
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ rất quan tâm sinh tử tồn vong của Thiên Kiếm sơn chứ.
Sinh tử tồn vong!
Sinh tử tồn vong của Thiên Kiếm sơn, Mục Vân đương nhiên quan tâm, mặc dù lúc ấy ở Thiên Kiếm sơn cũng không bao lâu, thế nhưng Thiên Ngọc Tử cùng Xà Tôn Giả chiếu cố hắn, hắn thủy chung ghi tạc trong tim.
Nhìn thấy chân sau Bảo Linh Nhi uốn lượn, lộ ra chân dài óng ánh sáng long lanh, Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ.
- Bảo thiếu chủ, cũng đừng đùa lửa thiêu thân!
Mục Vân bất đắc dĩ nói, đi đến phía trước, duỗi hai tay, nhẹ nhàng đấm bóp.
- Lúc này mới đúng!
Bảo Linh Nhi cười khanh khách nói:
- Xem ra Mục minh chủ có ba mỹ kiều thê ở nhà, lá gan thu nhỏ, nga, không không không, hẳn là nói ba mỹ kiều thê, cơ hồ bao gồm tất cả bộ dáng nữ tử giữa thiên địa, phía ngoài hoa hoa thảo thảo hấp dẫn không được Mục minh chủ.
- Một vị thê tử, chính là một phần trách nhiệm, làm một nam nhân, dù sao phải chịu trách nhiệm.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Hiện tại nếu chúng ta cọ sát ra chút gì lửa, vậy Bảo Linh Nhi ngươi cũng thành một phần trách nhiệm của ta.
- Tốt!
Bảo Linh Nhi ha ha cười nói:
- Ta ngược lại rất muốn trở thành một phần trách nhiệm của Mục minh chủ đó.
Nói xong, cánh tay ngọc của Bảo Linh Nhi vòng lên trên, ôm Mục Vân vào trong ngực.
- Thật sao? Vậy ta không khách khí!
Ánh mắt Mục Vân lộ ra một tia ý cười không hiểu, sau một khắc, leo lên trên người Bảo Linh Nhi, ngang ngược ôm Bảo Linh Nhi vào trong ngực.
Hai tay không chút kiêng kỵ lục lọi.
Giờ phút này, cảm nhận được Mục Vân bạo lực, cùng với thân thể nam nhân phản ứng dị thường, trong mắt Bảo Linh Nhi lại lộ ra một vẻ bối rối.
Thấy cảnh này, hai tay Mục Vân dừng lại, nhìn Bảo Linh Nhi khẽ mỉm cười nói:
- Bảo thiếu chủ, thế nào không dám đùa lửa sao?
Chỉnh lý quần áo, ngăn chặn tâm hỏa, Mục Vân thở ra một hơi.
Hiện tại Mục Vân có ba nữ nhân đã rất thỏa mãn.
Chim non như Bảo Linh Nhi, trong tay hắn, sao có thể chịu đựng được.
Lôi kéo sa mỏng trên người mình, Bảo Linh Nhi cáu giận nói:
- Quả nhiên là đăng đồ lãng tử.
Bên trong gian phòng, chỉ có tiếng thở dốc thô trọng của Bảo Linh Nhi vang lên.
Trọn vẹn qua hơn nửa ngày, Bảo Linh Nhi tựa hồ ổn định cảm xúc, mới mở lời:
- Ta cũng không đùa ngươi, lần này ta nhận được tin tức, liên minh thất đại thế lực tây bộ tựa hồ xuất hiện tan vỡ, Lâm gia, Kim gia, Thạch gia muốn xuống tay với Thiên Kiếm sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận