Vô Thượng Thần Đế

Chương 991: Phong Linh Đỉnh (2)

- Ta cho ngươi biết, Ngũ Hành Kiệt lúc trước ba phen mấy bận muốn giết ta, đáng tiếc không thành công, lần lượt bức ta, lúc đầu ta cũng không muốn giết hắn, thế nhưng sai liền sai ở chỗ hắn tự cho là thông minh.
Mục Vân quát:
- Ngươi cho rằng, dính vào một tiểu thiếu gia liền có thể một bước lên trời rồi?
Trong lúc Mục Vân nói chuyện, một hỏa xà quấn quanh Liễu Nhân Nhân.
Sau khi xoay người, nhìn Thủy Mộ Nhiên cùng Thủy Thiên Nhất hai người, Mục Vân phủi phủi tay nói:
- Hai người lợi hại nhất này đã không còn nguy hiểm, những người còn lại, các ngươi nhìn mà làm đi, phong kính này, là thù lao ta giúp các ngươi.
- Tạ ơn ngươi!
Thủy Thiên Nhất chắp tay, chân thành nói.
- Không cần cám ơn ta!
Mục Vân nói:
- Ban đầu ở bên trong hang núi kia, ngươi không có bởi vì bảo vật liên thủ đối phó ta, cho nên hôm nay, ngươi gặp được ta, ta mới có thể xuất thủ.
Nghe đến lời này, Thủy Thiên Nhất ngẩn ngơ.
Nếu như lúc ấy hắn liên thủ cùng Ngũ Hành Kiệt.
Chỉ sợ hắn hiện tại cũng hóa thành một túm tro bụi.
- Nữ nhân này, các ngươi muốn xử trí làm sao liền xử trí như thế.
Mục Vân nói, hóa thành một đạo thanh phong biến mất không thấy gì nữa.
- Thiên Nhất, xảy ra chuyện gì?
Nhìn Thủy Thiên Nhất, Thủy Mộ Nhiên không hiểu nói.
Mặc dù Mục Vân nhìn không phải đang giúp bọn hắn, thế nhưng trên thực tế chính là đang trợ giúp bọn hắn.
Một khối phong kính, không muốn cũng không cần, thế nhưng mạng của bọn hắn, nếu không phải Mục Vân xuất hiện cũng không giữ được.
- Sư huynh không cần phải để ý đến.
Thủy Thiên Nhất tiến lên một bước, nhìn Liễu Nhân Nhân, ha ha cười nói:
- Nữ nhân này, khẳng định không thể lưu lại.
- Thiên Nhất!
- Sư huynh, giữ lại nàng, chúng ta sẽ bị người Ngũ Hành thiên phủ biết việc này, tiếp theo, chúng ta căn bản không có cách ứng đối, Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, tại nơi này vẻn vẹn hạng chót, chúng ta không thể nhân từ nương tay.
- Không không không!
Chỉ là ngay tại giờ phút này, Liễu Nhân Nhân bị hỏa xà quấn quanh, mở miệng cầu xin tha thứ:
- Mộ Nhiên đại ca, ta sai, là Ngũ Hành Kiệt bức ta, ngươi nhìn trên người ta, tất cả đều là vết thương!
Liễu Nhân Nhân nói, kéo quần áo ra khỏi người, buồn bã nói.
- Nha, hai người các ngươi còn chơi loại trò chơi này, Liễu Nhân Nhân, ngươi có buồn nôn hay không.
Thủy Thiên Nhất giờ phút này đã nhịn không được, dâm ra một kiếm.
Phù một tiếng vang lên, Liễu Nhân Nhân triệt để bỏ mình, hỏa diễm dần dần lan tràn.
Mục Vân rời đi nơi đây, cũng không có đi quản Thủy Thiên Nhất cùng Thủy Mộ Nhiên đến cùng làm thế nào.
Dù sao hai người không động thủ, Liễu Nhân Nhân qua một hồi cũng sẽ bị thiên hỏa đốt cháy thành cặn bã.
Mục Vân mặc dù không có tâm tư Phật sống cứu khổ cứu nạn, thế nhưng đối mặt người cặn bã như vậy, ngẫu nhiên giải quyết một hai tên cũng không tệ.
Nhìn phong kính trong tay, Mục Vân không khỏi lâm vào trầm tư.
Bên trong phong kính, cẩn thận cảm ngộ, đúng là mang theo một tia chân lý phong chi ý cảnh.
Chỉ là không thể không nói, phong chi ý cảnh cùng kiếm ý, đao ý những thứ này, quả nhiên hoàn toàn khác biệt, đoán không ra, đoán không có.
Năm đó, cho dù Mục Vân thân là Tiên Vương cường đại cũng không có sờ đến cái bóng phong chi ý cảnh.
Đối với điểm này, hắn thực sự có thể nói là mù chữ.
Mà khi Quy Nhất nói cho hắn, đệ cửu nguyên chính là phong nguyên, đáy lòng của hắn quả thực đắng chát tới cực điểm.
- Trước mặc kệ nhiều như vậy, nhìn phong kính này đến cùng có chỗ gì huyền diệu.
Mục Vân tìm một chỗ nương thân, khoanh chân ngồi xuống, bàn tay nắm chặt phong kính, một cỗ chân nguyên dung nhập trong đó.
Dần dần, Mục Vân phát hiện chỗ không hợp lý.
Bên trong phong kính, một cỗ gió xoáy thuần khiết lặng yên khuếch tán ra, tiến vào thân thể bên trong của mình.
Gió xoáy du tẩu nửa ngày bên trong thân thể của mình, dần dần, hóa thành một cỗ Thanh Phong, biến mất không thấy gì nữa.
Thế nhưng giờ phút này, Mục Vân lại rõ ràng cảm giác được bên trong thân thể của mình biến hóa.
Lĩnh ngộ về phong thuộc tính.
Hắn có thể tiện tay đụng chạm đến gió rung động quanh người.
Loại cảm giác này, trước kia không có, rất kỳ quái.
- Quy Nhất, đây là có chuyện gì?
Cho dù Mục Vân kiến thức rộng rãi, thế nhưng giờ phút này cũng không thể không hỏi thăm Quy Nhất.
- Để cho ta nói cho ngươi đi.
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử ngươi, tiến vào nơi này, xem như đến đúng nơi, đây quả thực là chuyên môn vì ngươi chuẩn bị.
- Chỉ giáo cho?-
- Phiến đại lục này, ta đoán không sai, cũng coi là một khối cổ đại lục, Phong Vẫn môn, ta chưa nghe nói qua, thế nhưng tông môn này chưởng khống về phong, xem ra rất khó lường.
- Phong kính này, bản thân chính là chứa chân lý lĩnh ngộ phong chi ý cảnh, một khi mở ra, phong chi ý cảnh bên trong sẽ khuếch tán ra, khuếch tán đến bất kỳ chỗ nào trong thân thể ngươi, trợ giúp ngươi lĩnh ngộ phong chi ý cảnh.
- Theo ta được biết, có thể làm đến bước này, ít nhất là đại nhân vật thể xưng thuỷ tổ phía trên phong chi ý cảnh, xem ra năm đó đoán chừng đỉnh cao cường giả bên trong Phong Vẫn môn vì môn hạ đệ tử có thể lĩnh ngộ phong chi ý cảnh mà tốn hao không ít tâm tư.
Quy Nhất chậm rãi mà nói:
- Có phong kính này, ngay cả ngươi đầu óc chậm chạp lĩnh ngộ phong chi ý cảnh liền có thể dần dần lĩnh ngộ, tích lũy càng nhiều phong kính, lĩnh ngộ chân lý trong đó, ta tin tưởng cho dù đồ đần cũng sẽ bắt đến phong chi ý cảnh
- Thôi đi, ngươi mới là đồ đần.
- Tiểu hỗn đản, ngươi trong lĩnh ngộ phong chi ý cảnh, chính là một tên đần.
Quy Nhất hừ hừ nói:
- Ngươi cho rằng nơi này có Phong nguyên, ngươi có thể suy nghĩ đến chân chính phong nguyên chi cảnh? Không cách nào lĩnh ngộ phong chi ý cảnh, ngươi căn bản cả phong nguyên cũng không thể thu hoạch được, chớ đừng nói chi là ngưng tụ ra phong nguyên của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.
Nghe đến lời này, Mục Vân ngược lại không cách nào phản bác.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, chân chính cửu nguyên là kim mộc thủy hỏa thổ lôi điện phong, lại thêm huyết mạch chi nguyên quan trọng nhất, mà hắn hiện tại thiếu thốn nhất chính là ngưng tụ phong nguyên.
Một khi phong nguyên ngưng tụ, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí tuyệt đối có thể trưởng thành một bước dài, đến thời điểm đó, cường giả cảnh giới Sinh Tử cảnh nhất trọng, hắn cũng không phải không thể đấu.
- Đã như vậy, xem ra, hiện tại bắt đầu, liền bắt đầu thu thập phong kính.
Trên mặt Mục Vân, một vòng nụ cười âm hiểm chậm rãi hiện ra.
- Liễu Kiệt, đừng khinh người quá đáng, khối phong kính này, là chúng ta phát hiện ra trước.
Chỉ là ngay tại giờ phút này, một tiếng quát đột nhiên vang lên phía trước Mục Vân.
Trong nháy mắt nghe được kia tiếng quát, bóng dáng Mục Vân lóe lên, biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận