Vô Thượng Thần Đế

Chương 1330: Mậu Thần Chi Đồ (1)

- Người nào?
Mục Vân quát to một tiếng, nói:
- Lén lút công kích như thế, không khỏi ném mặt tiểu thế giới các ngươi?
- Ha ha... Ta tưởng là ai càn rỡ, nguyên lai là Mục minh chủ.
Một tiếng cười lúc này đột nhiên vang lên, nghe được tiếng cười kia, lông mày Mục Vân nhíu lên.
Bên trong ấn tượng, hắn tựa hồ chưa thấy qua vị thanh niên trước mắt.
Người tới một thân trường sam màu lam, tóc dài kéo thành quan, cả người có từng đường vân quỷ dị, khí tức nhìn cũng rất kì lạ.
- Xem ra Mục minh chủ thật đúng là thân phận cao, ngay cả chúng ta cũng không nhớ rõ là ai?
Ngay tại giờ phút này, lại một tiếng nói vang lên.
Chỉ là so với thanh sam nam tử, nghe tiếng nói này lại lộ ra mềm mại hơn rất nhiều.
- Luân Đạp Thiên, người ta thế nhưng là Minh chủ Huyết Minh, nhân vật bình khởi bình tọa cùng Thập Đại Tôn Giả, sao có thể có thể nhớ rõ tiểu nhân vật như thập đại Tiểu Tôn Giả chúng ta.
Nam tử đột nhiên xuất hiện, một thân áo màu trắng, hai tay chắp ra sau, ánh mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Thế nhưng nhìn người này, rõ ràng là nam nhân, nhưng lại cho người ta cảm giác rất yêu diễm.
Luân Đạp Thiên.
Tiểu Tôn Giả Luân Hồi tiểu thế giới, xếp hạng thứ năm thập đại Tiểu Tôn Giả.
Mục Vân cũng không nghĩ tới đụng phải hắn ở chỗ này.
- Nha!
Nam tử tướng mạo rất yêu diễm đột nhiên tự giới thiệu mình:
- Mục minh chủ có khả năng không biết ta là ai, tại hạ là người Thánh Quang tiểu thế giới - Thánh Thi, bất tài, hạng ba thập đại Tiểu Tôn Giả.
Nhìn nam tử trước mắt, Mục Vân chỉ cảm thấy nội tâm muốn nôn mửa một trận.
Tên chính là Thánh Thi, Thánh Quang tiểu thế giới, xếp hạng thứ ba Tiểu Tôn Giả.
Nghe nói người này thích Minh Nguyệt Tâm, khó trách Minh Nguyệt Tâm chướng mắt hắn.
Nói tới nói lui, âm dương quái khí, dáng dấp người lại yêu diễm, loại người này, nếu thật trang điểm một chút, thật đúng là rất giống nữ nhân.
- Ta chỉ bị Bạch Mao Linh Dương truy đuổi, tránh né, không làm các ngươi khó xử, cũng sẽ không quấy rầy chuyện tốt của hai người các ngươi, các ngươi muốn làm gì làm gì.
Mục Vân lần nữa mở lời.
Có ý ý quấy rầy chuyện tốt của hai người các ngươi, muốn làm gì làm gì?
Nghe đến lời này, sắc mặt Thánh Thi cùng Luân Đạp Thiên thay đổi.
- Lời này của ngươi có ý tứ gì? Vũ nhục hai người chúng ta sao?
Luân Đạp Thiên phẫn nộ quát:
- Hai người chúng ta có thể có chuyện tốt gì?
A?
Nghe được hai người nói lời này, Mục Vân lại sững sờ.
Hắn vừa rồi chỉ thuận miệng nói, căn bản không có để ở trong lòng.
Mà hắn hiện tại lo lắng cũng không phải hai người muốn làm gì, mà những Bạch Mao Linh Dương bên ngoài có thể lại đuổi theo hay không.
Vừa rồi hắn và Đế Văn, Đấu Vân Phong ba người có thể may mắn chém giết một Bạch Mao Linh Dương, thế nhưng cũng không đại biểu bọn hắn có thể một mực chém giết Bạch Mao Linh Dương.
Nếu một đám Bạch Mao Linh Dương chạy tới, ba người bọn họ căn bản không có thời gian phối hợp mai phục.
Giờ phút này, nhìn thấy những súc sinh kia không có đuổi vào đây, Mục Vân cũng hơi thở dài một hơi.
Chỉ là xoay người lại phát hiện, Luân Đạp Thiên cùng Thánh Thi hai người, ánh mắt nhìn mình thế mà mang theo một tia kinh nghi bất định, ảo não, còn có... Ngượng ngùng.
Cái quỷ gì?
Thấy cảnh này, Mục Vân sững sờ.
Luân Đạp Thiên cùng Thánh Thi hai người, nhìn rất quỷ dị...
Sau này, nghĩ đến mình trước đó nói qua, Mục Vân đột nhiên chợt bừng tỉnh.
Hai gia hỏa này...
Không có khả năng.
Mục Vân tự phản bác, bên trong toàn bộ tiểu thiên thế giới thịnh truyền là Thánh Thi người này thích Minh Nguyệt Tâm.
Làm sao có thể... Chẳng lẽ là... Nam nữ đều thông?
Nhìn thấy ánh mắt Mục Vân một hồi nhìn mình chằm chằm, một hồi nhìn chằm chằm Luân Đạp Thiên, sắc mặt Thánh Thi đỏ lên, quát:
- Ngươi đang suy nghĩ gì?
- Ta không nghĩ cái gì.
Mục Vân nhún vai, lần nữa nói:
- Ta chỉ nói hai người các ngươi muốn làm gì liền làm gì, nên làm gì làm cái đó, không cần phải để ý đến ta.
- Hai người chúng ta có thể làm cái gì.
Luân Đạp Thiên quát:
- Mục Vân, ngươi bớt ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, bàn lộng thị phi.
Bàn lộng thị phi?
Hắn giống như không co nói gì nha?
Mục Vân triệt để im lặng.
Nhìn thấy hai người giờ phút này vội vã cuống cuồng, tâm tư Mục Vân lại khẽ động.
Trò đùa đã mở xong, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ hai người đứng ở chỗ này, thủy chung mang theo một tia đề phòng đối đãi mình.
Chẳng lẽ bên trong...
Mục Vân bước ra một bước, chuẩn bị tiến vào bên trong đại điện.
- Ngươi dừng lại.
Thánh Thi đột nhiên quát:
- Mục minh chủ, tòa đại điện này vốn là chúng ta phát hiện ra trước, ngươi có phải nên có khái niệm tới trước tới sau hay không.
- Tới trước tới sau?
Mục Vân cười cười, nói:
- Những Bạch Mao Linh Dương bên ngoài không biết đi hay không, ta cũng không dám rời khỏi nơi đây, đi vào tránh một chút, tóm lại là có thể chứ?
- Không thể.
Luân Đạp Thiên bước ra một bước, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng.
Hắn tựa hồ hạ quyết tâm muốn ngăn cản Mục Vân, không để Mục Vân tiến vào bên trong đại điện.
- Mục minh chủ làm gì không nói lý như thế?
Ngay tại giờ phút này, một tiếng hừ lạnh vang lên, một thân ảnh đột nhiên giống như chớp giật lao thẳng tới Mục Vân, hạ thủ không lưu tình chút nào.
- Lưu Thương Lan, ngươi cẩn thận, gia hỏa này, thế nhưng là...
- Không sao đâu, Lưu Thương Lan xếp hạng thứ sáu Tiểu Tôn Giả, lợi hại hơn Độc Ngọc Tử cùng Phương Hồi Thiên bọn người rất nhiều, để hắn thử một lần nội tình của Mục Vân.
Nhìn thấy Luân Đạp Thiên muốn xuất thủ, Thánh Thi ngăn lại.
Luân Đạp Thiên lại lần nữa nói:
- Thế nhưng Lưu Thương Lan trước đó không lâu vừa mới nghe nói bại trong tay Minh Nguyệt Tâm, nữ nhân này, quả thực đột nhiên tăng mạnh thực lực.
- Vậy nhìn, Mục Vân này, có phải nói khoác với phía ngoài...
Oanh...
Chỉ là hai người còn chưa nói xong, một tiếng nổ vang bất ngờ vang lên...
Phốc...
Trong nháy mắt tiếng kia vang lên, hai người trợn mắt hốc mồm.
Một thân ảnh vẻn vẹn vừa đối mặt, chính là bại.
Là Lưu Thương Lan.
Nhìn thấy thân ảnh rơi xuống đất, oanh một tiếng, bỗng nhiên đập mặt đất ra một lỗ hổng to lớn, dẫn tới mặt đất tứ phân ngũ liệt.
Một chiêu, bại.
Lưu Thương Lan lúc trước giao thủ cùng Minh Nguyệt Tâm, bởi vì đùa giỡn Minh Nguyệt Tâm vài câu, ai biết Minh Nguyệt Tâm nổi cơn tức giận, cùng Lưu Thương Lan đánh nhau.
Hai người đại chiến trọn vẹn sấp sỉ một ngày, Lưu Thương Lan mới bị thua.
Nhưng bây giờ... Mục Vân một chiêu đánh ra, đánh bại Lưu Thương Lan.
- Lợi hại!
- Xem ra người này, chúng ta ngăn không được.
Thánh Thi đắng chát cười cười.
- Ngăn không được, hắn cũng phải chết, rất nhiều thiên tài Luân Hồi tiểu thế giới ta bị hắn giết chết, ta không vui lòng!
Luân Đạp Thiên mở lời.
- Ngươi không vui lòng, lại như thế nào? Ngày đó thế nhưng nghe nói, Thông Không Tôn Giả muốn chém giết người này, thế nhưng kết quả đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận