Vô Thượng Thần Đế

Chương 1264: Một kiếm! Giải quyết! (1)

- Đi!
Mục Vân xuất thủ trước, quyết định thật nhanh, mang theo đám người, một đường lên núi.
- Chúng ta cũng đi!
Thanh Bàng mang theo đám người Tứ Phương tiểu thế giới lên tới trên núi cao.
Mà đổi thành một bên, Ma Thiên Đại Đế cùng Ma Yểm Đại Đế hai người cũng mang theo Ma Phàm,hướg tiến lên núi cao.
Trong khoảnh khắc, võ giả tứ đại thế lực toàn bộ tiến vào trên núi cao.
sau một khắc, tất cả mọi người lại phát hiện, người xung quanh nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, căn bản không có cách phán đoán bọn hắn ở chỗ nào.
Mục Vân lẻ loi một mình đứng dưới chân núi, nhìn cảnh trí xung quanh, rừng cây rậm rạp, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ một thân ảnh nào, không khỏi cười khổ một tiếng.
Xem ra ngọn núi này, quả nhiên không có đơn giản như bề ngoài.
Một đường tiến lên phía trên, dọc theo đường đi, ngoài dự liệu, thế mà không có gặp được một chút xíu nguy hiểm nào.
Mà lại càng thêm khiến Mục Vân rất ngạc nhiên, đạp lên ngọn núi này cảm giác thổ địa rất xốp, thế nhưng đánh một quyền xuống thì căn bản không thể rung chuyển mảy may, rất quái dị.
Lúc đi lên chỗ cao đến ngàn mét, Mục Vân vẫn không có gặp được bất kỳ nguy cơ gì.
- Ừm?
Ngàn mét qua đi, Mục Vân vừa mới vừa sải bước ra, lại cảm giác cảnh trí xung quanh khác nhau rất lớn.
Nếu trước kia nói nhìn cảm giác giống như ở vào mùa xuân, vậy bây giờ càng giống là đang ở trong ngày mùa hè.
Nhiệt độ lên cao, thảm thực vật xung quanh cũng hoàn toàn khác biệt.
- Rống...
Mục Vân mới vừa tiến vào bên trong ngàn mét độ cao, một tiếng gầm gừ phẫn nộ lúc này đột nhiên vang lên.
Một tiếng gầm gừ kia xuyên qua vân tiêu, đến bên tai Mục Vân.
Nghe được một tiếng gào thét, Mục Vân chỉ cảm thấy thân thể cả người mình đều chấn động.
Oanh! Ầm ầm! Rầm rầm rầm!
Tiếng địa chấn liên tiếp vang lên, tiếng oanh minh để toàn bộ thân thể Mục Vân run không ngừng.
Bỗng nhiên, trước người, một thân ảnh hùng vĩ, đột nhiên xuất hiện.
- Móa!
Nhìn thấy đạo thân ảnh này, Mục Vân nhịn không được thầm mắng một tiếng.
Một thân ảnh kia, cao khoảng chừng mấy trăm thước, thân thể uốn lượn, chăm chú nhìn mình, cũng là một mặt dáng vẻ hỗn độn, tựa hồ đang rất là không hiểu.
Hai tay thật dài, gương mặt vô cùng xấu xí, miệng há ra, hai cái răng nanh vọt ra.
Kim Cương Trường Tí Viên.
Trong nháy mắt nhìn thấy tên to con này, Mục Vân chỉ cảm thấy trái tim đều muốn nhảy ra ngoài.
Hắn thế nào cũng không nghĩ ra, mình sẽ gặp được đại gia hỏa như vậy ở nơi đây.
Kim Cương Trường Tí Viên, một thân lực lượng quả thực là bạo tạc.
Đại gia hỏa này, toàn thân phòng ngự càng có thể xưng khủng bố.
- Hô hô...
Nhìn Mục Vân, tiếng thở dốc trầm trọng vang lên trong miệng Kim Cương Trường Tí Viên, cả đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mục Vân, duỗi ra một cánh tay, muốn nắm Mục Vân trong tay.
- Lăn đi!
Không nói hai lời, Mục Vân đánh ra một quyền.
Oanh...
Đăng đăng đăng.
Một quyền đánh tới, rõ ràng lớn nhỏ kém xa, thế nhưng Kim Cương Trường Tí Viên lúc này lại cứng rắn bị Mục Vân tung một quyền đánh lui.
Mặc dù khó tin, Mục Vân lại để Kim Cương Trường Tí Viên kém chút bị thiệt lớn.
- May mắn lão tử tiến giai đến Sinh Tử cảnh ngũ trọng, nếu không, còn không bị đại gia hỏa ngươi xoắn nát!
Mục Vân lắc lắc cánh tay.
Một quyền này mặc dù nhìn như đánh lui Kim Cương Trường Tí Viên, thế nhưng lực lượng chấn động thực sự quá mạnh mẽ, để thân thể của hắn cũng là run một trận.
Đây chính là Trường Tí Viên còn không có xuất thủ.
Rống rống!
Tựa hồ cảm giác mình bị một quyền Mục Vân đánh lui rất mất mặt, hai tay Kim Cương Trường Tí Viên nắm chắc thành quyền, đập mạnh vào lồng ngực của mình, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, lâm vào bên trong phẫn nộ.
- Xéo đi!
Mục Vân không nói hai lời, vỗ ra một chưởng.
Nhất Chưởng Ngự Thiên.
Chân nguyên ngưng kết mà thành chưởng ấn lúc này kịch liệt khuếch trương, hóa thành một cự chưởng chộp tới Kim Cương Trường Tí Viên.
Phanh...
Chỉ trong chốc lát, Kim Cương Trường Tí Viên lại hừ một tiếng, trong hơi thở, hai đạo khí tức to dài khuếch tán ra.
Phanh...
Kim Cương Trường Tí Viên trảo ra một tay, nắm chưởng ấn ở trong tay, nháy mắt hóa thành toái phiến.
- Đáng chết!
Bóng dáng Mục Vân lóe lên, vội vàng xoay người một cái, Kim Cương Trường Tí Viên sau lưng đã đập xuống một quyền.
Từng tiếng ầm ầm để đầu óc Mục Vân cơ hồ đều nổ tung.
Còn chưa đợi Mục Vân kịp phản ứng, đột nhiên, Kim Cương Trường Tí Viên thế mà vồ đến một cái, nháy mắt chộp thân thể Mục Vân vào lòng bàn tay.
- Đáng ghét!
Mục Vân không nghĩ tới, Kim Cương Trường Tí Viên này không chỉ lực lượng mạnh đến lạ thường, ngay cả phòng ngự và tốc độ đều nhanh hơn hắn.
Hắn lại quên, trên người mình mặc Quy Bối Kim Giáp, trọng lượng yếu bớt tốc độ của hắn, cho nên mới sẽ như thế.
- Quy Bối Kim Giáp.
Mục Vân khẽ quát một tiếng, mặt ngoài thân thể xuất hiện một tầng chiến giáp màu đen, một mực bao lấy thân thể hắn từ trên xuống dưới.
Ô...
Nhìn thấy Mục Vân bên trong bàn tay của mình đột nhiên biến thành đen thui, Kim Cương Trường Tí Viên nháy mắt ngẩn người.
Bàn tay nắm chặt Mục Vân lúc này lại không ngừng thu nhỏ, thậm chí bắt đầu xoa nắn.
- Lạc Tuyết Thần Châm.
Mục Vân không nói hai lời, tâm thần khẽ động, Lạc Tuyết Thần Châm từ bên trong thân thể mình xông ra, xuyên qua toàn bộ lòng bàn tay Kim Cương Trường Tí Viên.
Máu tươi tràn ra, Mục Vân chui ra từ bên trong huyết động, toàn thân cả người cũng nhiễm đầy máu tươi.
Chỉ là giờ phút này, thừa dịp trong nháy mắt Kim Cương Trường Tí Viên bị đau, Thiên Minh Kiếm xuất hiện trong tay Mục Vân.
- Tam Nguyên Quy Nhất Kiếm.
Mục Vân cũng không dài dòng, chém ra một kiếm, tam đạo nguyên kiếm quy về thành một đạo, chém về phía ngón tay Kim Cương Trường Tí Viên.
Phù một tiếng vang lên, trên ngón tay nháy mắt xuất hiện từng đường huyết ngân.
Nhưng mà một kiếm này cũng không có chém ngón tay Kim Cương Trường Tí Viên đứt tận gốc.
- Gia hỏa da dày thịt béo!
Thấy cảnh này, Mục Vân lần nữa kinh ngạc.
Không nghĩ tới, một thức Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm mạnh nhất thế mà cũng không có đem chém xuống tận gốc ngón tay của Kim Cương Trường Tí Viên.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Rống rống...
Mặc dù một kiếm này không có chém xuống một tay của Kim Cương Trường Tí Viên, nhưng lại để cho tên to con này triệt để nổi giận.
Gầm thét, rống giận, Kim Cương Trường Tí Viên lần nữa đánh tới Mục Vân.
- Một kiếm không được, vậy thì hai kiếm.
Ngạo khí trong lòng Mục Vân bành trướng, cả người lúc này cũng triệt để bộc phát, càng mang theo một tia uy vũ bất phàm.
Quy Bối Kim Giáp ở trên người, tốc độ của hắn mặc dù chậm đi rất nhiều, thế nhưng phòng ngự lại gia tăng thật lớn.
Vừa rồi súc sinh này không có một móng vuốt bắt mình đến xương cốt rối loạn, đủ để chứng minh phòng ngự Quy Bối Kim Giáp rất cường hoành.
Mà bước vào Sinh Tử cảnh ngũ trọng, đề cao sinh tử ý cảnh, phản ứng và lực bộc phát của hắn cũng được tăng lên trên diện rộng.
Đã một kiếm có thể làm to con này bị thương, chưa hẳn không thể giết tên to con này.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Mục Vân cũng nhào tới.
- Nhất Kiếm Cửu Tiên Nguyên.
Giết ra một kiếm, chín đường kiếm khí như như giòi trong xương, giết ra, quấn quanh phía trên mặt ngoài thân thể Kim Cương Trường Tí Viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận