Vô Thượng Thần Đế

Chương 2817: Không phải người thường?

- Không phải người thường?
Mục Vân hiện tại cũng phát hiện, những chiến sĩ này, không phải là con người, mà là một loại hình thái.
- Hẳn là hồn thức ngưng kết thành, tồn tại giống như khôi lỗi.
Mục Phong Trần nghiêm túc nói.
- Hồn Thức còn có thể có công hiệu này?
Mục Vân càng thán phục không thôi.
- Đó là tất nhiên.
Mục Phong Trần cười nói:
- Võ giả Thần Quân cảnh, ngưng tụ Nguyên Thần, khi đó, hồn phách hóa thành hình người cũng được, bất quá người bình thường sẽ không làm như vậy, bằng không hồn thức mình ngưng tụ bị người làm thịt, vậy mình cũng sẽ chết.
Sau khi Mục Vân biết trước người không phải là người, càng thêm yên tâm.
- Đã như vậy, thua bọn họ, chẳng phải là quá mất mặt sao.
Mục Vân vung trường kiếm lên, khí sát phạt càng nồng đậm.
Trảm!
Chấn kiếm giết ra, kiếm khí cường hoành, chấn động ra, nhanh chóng đánh chết hai chiến sĩ trước người mình.
Cái gọi là vũ kỹ, chính là đem chân nguyên, tiên khí, thần lực trong cơ thể võ giả, kết hợp chiêu thức, thi triển ra uy lực.
Cái này cường đại hơn so với quyền cước rất nhiều.
Chiêu thức, có thể xảo diệu làm cho thần lực của võ giả nhất nhất kết hợp, thần lực lấy cái giá nhỏ nhất, tản mát ra uy lực lớn nhất.
Nếu không, cũng sẽ không có phân chia đẳng cấp, càng là thần quyết cao cấp, loại dung hợp này lại càng mạnh, thần lực lãng phí lại càng ít. Nhị phẩm thần quyết, uy lực đủ cường đại, làm cho Mục Vân nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Phi kiếm!
Hét nhỏ một tiếng, thân ảnh Mục Vân chợt lóe, xảo diệu tránh thoát chiến sĩ công kích kia, xoay người một kiếm, phốc xuy, hai đạo thân ảnh vỡ vụn.
Mục Vân kiếm khí bay múa, từng đạo, càng ngày càng sắc bén.
Mục Phong Trần hiện tại ở trong thánh bia, trợn mắt há hốc mồm.
- Ta vừa mới dạy hắn mà thôi...
Mục Phong Trần lẩm bẩm.
- Không phải ngươi nói, kiếm thuật này, lúc giao chiến học tập tốt nhất sao?
Mục Phong Tiếu tiếp lời.
- Hắn hiện tại đang giao chiến, không phải là tốt nhất à?
- Nói là nói như vậy...
Mục Phong Trần không nói gì.
- Ta cũng không phải nói lần đầu tiên giao chiến liền học được, ta nghĩ hắn ít nhất cần vài lần luyện tập giao chiến mới được, không nghĩ tới....
- Vậy chỉ có thể nói thiên phú tiểu tử này, rất mạnh.
- Nhưng ta rõ ràng nhớ rõ, hắn dùng thương, kiếm thuật từ khi nào lợi hại như vậy?
Mục Phong Tiếu mắng:
- Ngươi biết cái rắm? Đời này không thể học kiếm sao? Đó là tằng tôn tử của ta, đương nhiên lợi hại, hơn nữa, một khi Vân Nhi tìm được thần thể đời thứ nhất cùng hồn phách vỡ vụn, nhất định có thể nhớ lại chuyện lúc trước của mình, đến lúc đó, thương thuật cũng có thể thi triển.
Đó chính là thiên tài kiếm thuật, thiên tài thương thuật.
Nhìn thấy bộ dáng dương dương đắc ý của phụ thân, Mục Phong Trần trợn trắng mắt, lui về trong bia thánh, không mở miệng nữa.
Mà hiện tại, trong đại điện, mười tám đạo hư ảnh, giờ khắc này chỉ còn lại có vài người.
Mục Vân dùng thời gian không nhiều lắm, giải quyết hết những người còn lại.
Thở ra một hơi, nhìn về phía trước, tay Mục Vân cầm Hư Linh kiếm.
- Diệu, diệu, diệu.
Cẩn thận hồi tưởng lại ba chiêu thức, Mục Vân cười ha ha.
Mà hiện tại, hồn thức tiêu tán kia lúc này lại đột nhiên ngưng tụ, xuất hiện một đạo ánh sáng.
Hào quang bắn ra bốn phía, lui xuống, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái hộp gấm.
Mục Vân Hư Linh Kiếm mở hộp gấm ra, một cỗ đan hương, hiện tại khuếch tán ra.
- Hả? Tam Nguyên Linh Đan.
Nhìn thấy linh đan, Mục Vân nhất thời ngẩn ra.
Tam Nguyên linh đan, chính là Chân Nguyên thần đan, hơn nữa là tồn tại cực kỳ thưa thớt trong Chân Nguyên thần đan.
Mục Phong Tiếu nói cho hắn biết, đan dược này, đan phương đã thất truyền hồi lâu ở thần giới, cho nên đan này, rất ít người biết luyện chế.
- Tam Nguyên linh đan, ngưng tụ thần hồn, thần thể, thần mạch võ giả, thúc đẩy thần nguyên ấn ngân tăng trưởng.
Giữa hai hàng lông mày Mục Vân hiện ra một chút vui mừng, thu hồi đan dược.
Không nghĩ tới, nơi này có huyền cơ như thế.
Hắn hiện tại thật sự hy vọng có thêm một ít hắc ảnh chiến sĩ.
Sau khi lục soát đại điện, Mục Vân phát hiện, bên trong đại điện này trống rỗng, không còn gì khác.
Rời khỏi tòa đại điện này, Mục Vân vừa mới đi ra ngoài đại điện, trước mặt có mấy đạo thân ảnh, vừa rồi gặp nhau.
- Mục minh chủ, thật đúng là trùng hợp!
Tiếng cười xấu hổ vang lên, nhìn mấy người trước mắt, khóe miệng Mục Vân dâng lên một đường cong.
- Đúng là rất trùng hợp, không nghĩ tới sẽ đụng phải các ngươi.
Mục Vân nhìn mấy người trước người, cười nhạt nói.
Mấy người này, hắn cũng không phải rất quen thuộc, nhưng tóm lại là biết.
Tộc trưởng Thanh gia Thanh châu Thanh Độc Phong.
- Thật là trùng hợp, Mục minh chủ, như thế nào? Những thủ hạ của ngươi đi đâu rồi?
Thanh Độc Phong cười nhạt nói, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía trong phòng.
- Thủ hạ?
Mục Vân cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, tiến vào trong thành, tất cả mọi người đều bị tách ra sao?
- Lại có việc này?
Thanh Độc Phong kinh ngạc nói:
- Tại sao ta không phát hiện ra, còn có loại chuyện này.
- Ừ?
Mục Vân hiện tại càng thêm kinh ngạc.
Chẳng lẽ, chỉ có hắn bị tách ra?
Nhưng sao có thể.
- Mục minh chủ chẳng lẽ vì lừa gạt chúng ta, cố ý nói như vậy chứ?
Thanh Độc Phong ý bảo người trái phải tản ra, tiến vào trong đại điện.
Mục Vân vẫn không ngăn cản.
Không bao lâu sau, mấy người kia đi ra, ghé tai thì thầm.
- Quả thật?
- Vâng.
Thanh Độc Phong kinh ngạc nói:
- Không nghĩ tới, không nghĩ tới, Mục Vân, ngươi cũng có hôm nay, không phải ngươi có danh tiếng lâu đời sao? Hôm nay, ta thấy ngươi là chắp cánh khó bay.
- Thanh tộc trưởng có ý gì?
- Ý ta là sao?
Thanh Độc Phong hừ nói:
- Ngươi hiện tại lạc đàn, chính là thời cơ tốt để chúng ta chém giết ngươi, tận một phần lực vì Vân Lang đại nhân, ít ở chỗ này giả ngu làm ngơ, Viêm Minh không có ngươi, liền mất đi chủ tâm cốt.
- Ồ... –
Mục Vân bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Thì ra là ý tứ như vậy.
- Thật là ngượng ngùng, chỉ có thể làm ngươi thất vọng.
Dứt lời, Mục Vân vung tay lên, một cỗ khí tức mãnh liệt, lúc này ầm ầm phun ra.
Tiếng rầm rầm nặng nề, làm cho người ta có một loại cảm giác oanh kích cực kỳ nặng nề.
Phanh...
Một gã Trưởng lão Thanh gia cảnh giới Chân Thần sơ kỳ, bị một quyền Mục Vân đánh sập ngực.
- Hừ!
Mục Vân hừ nói:
- Ngay cả Vân Lang giao thủ với ta cũng phải nhìn trước ngó sau, mấy người các ngươi, tính là cái gì?
- Cho dù ta chỉ có một mình, mấy người các ngươi, căn bản cũng không đủ nhìn, Thanh Độc Phong, ngươi có cảnh giới Chân Thần trung kỳ đỉnh phong, chẳng lẽ thật sự cho rằng ta không phải đối thủ của ngươi? Nói cho ngươi, khi ta ở Chân Thần sơ kỳ đỉnh phong, đã có thể giết ngươi.
- Nói to không biết xấu hổ.
Mục Vân dứt lời, trong mắt Thanh Độc Phong, sát khí chợt lóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận