Vô Thượng Thần Đế

Chương 461: Cung Điện Màu Đen (1)

Mục Vân đương nhiên sẽ không để cho bọn người Thánh Vũ Phong, Vân gia chạy mất.
Hủy diệt Mục gia là một tay Lục Ảnh huyết điện và Thánh Đan tông tạo thành.
Mà năm đó, phụ thân bị gãy xương rút gân, cũng là một tay Vân gia thúc đẩy, Tụ Tiên các bởi vì quan hệ giữa mình và Cam lão mà ba phen mấy bận muốn giết mình.
Những người này, vô ý đắc tội với mình, nhưng bọn hắn tùy ý xâm phạm, Mục Vân vẫn luôn nhường nhịn, vậy thì không phải là tác phong của hắn.
- Lần này, chỗ sâu đáy biển, Vân gia, Thánh Đan tông, Thiên Tà đảo, Lục Ảnh huyết điện đều sẽ trả giá đắt, chỉ là không phải hiện tại, mà là lúc phong ấn giải khai.
- Phong ấn giải khai?
Vạn Vô Sinh ngẩn người, nói:
- Nha... Ta nhớ được sư tôn ngươi từng lưu lại bốn phong ấn tại Trung Châu, nói như vậy, nơi này chính là...
- Không sai, sư tôn nói với ta, nơi này chính là thông đạo giúp Cốt Yêu tộc tiến vào Trung Châu, mở ra phong ấn, Trung Châu đại lục sẽ không chỉ có một Ma tộc!
Nghe thấy Mục Vân nói nói vậy, Vạn Vô Sinh ngẩn người.
- Ha ha... Tốt, tốt!
Vạn Vô Sinh cười ha ha nói:
- Khó trách Mục lão ca thu ngươi làm đồ, xác thực, ngươi có phong phạm của hắn năm đó!
Nói nhảm!
Nhìn dáng vẻ cười ha ha của Vạn Vô Sinh, đáy lòng Mục Vân lại thầm nghĩ: “Phong ấn này là chính hắn lưu lại, năm đó, có thể phong ấn thông đạo, đuổi các thế lực lớn ra khỏi Trung Châu, hiện tại, hắn vẫn có thể.”
Mà giờ khắc này, mấy người Kim Linh lại bị nhân mã các thế lực lớn - Trì Tân Nguyệt vây quanh.
Nhưng gần trăm người vây công mười mấy người, giao chiến lại là lộ ra rất vi diệu.
Bọn người Thánh Vũ Phong giống như đề phòng lẫn nhau, đề phòng đám người bên cạnh, cho nên căn bản không thể xuất toàn lực, chỉ là liên tục vây công bọn người Kim Linh này, không để bọn hắn đột phá vây quanh.
Ngược lại là Trì Tân Nguyệt thì giết ở phía trước, thế không thể đỡ.
Nhìn mẹ vợ này của mình, Mục Vân trở nên đau đầu.
- Nhạc mẫu đại nhân này của ngươi rất có ý tứ! Mục lão đệ!
Vạn Vô Sinh cười ha ha nói:
- Ta thấy bọn người Thánh Vũ Phong, Quân Vô Tà kia không có ý tốt!
- Nào chỉ là không có ý tốt, dưới lòng bàn chân của đám người đó chính là chỗ phong ấn, Trì Tân Nguyệt giết như vậy, nếu có xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, nàng ngăn cản như thế nào.
- Không phải còn có ngươi sao?
- Vạn lão ca, giúp ta một chuyện!
Đột nhiên, Mục Vân nhìn Vạn Vô Sinh, sinh lòng một kế.
Lúc này, giữa sân mấy trăm người giao chiến, trên mặt đất bóng loáng kia nhấc lên trận trận ba động.
Cho dù là đám người Thánh Vũ Phong, Vân Thanh Phong cũng chưa sử dụng toàn lực, thế nhưng dù sao cũng là lấy ít địch nhiều, mấy người Kim Linh cũng dần dần chống đỡ không nổi.
Trì Tân Nguyệt ở trong đám người, thế xông càng ngày càng mãnh, trong lúc mơ hồ bộc phát khí thế cuồng bạo, lao thẳng tới bọn người Kim Linh.
- Các vị tránh hết ra, lão phu ở đây có Tịch Diệt Lôi Châu do Mục minh chủ luyện chế, nổ chết bọn hắn!
Đột nhiên, trong đám người vang lên một tiếng quát.
Vạn Quỷ lão nhân biến mất nãy giờ, chẳng biết lúc nào lại lần nữa xuất hiện, trong tay có một hạt châu lớn chừng quả trứng gà, lóng lánh lôi điện chi quang, vọt thẳng về phía đám người.
Nhìn thấy Vạn Vô Sinh nắm lấy một hạt châu trong tay vọt tới, đám người nháy trợn tròn mắt mắt.
Vô luận là Hắc Viêm Phích Lịch Đạn, hay là Lôi Viêm Phích Lịch Đạn đều có uy lực cự mạnh, mà bây giờ, trong tay lão gia hỏa này lại là một viên Tịch Diệt Lôi Châu gì đó, bọn hắn nào dám còn dừng tại chỗ.
Trong chốc lát, gần như tất cả mọi người đều dừng tay, chạy như bay về bốn phía.
Chỉ là lúc này, Tịch Diệt Lôi Châu đã rơi vào chính giữa đám người, trực tiếp nổ tung lên.
Oanh...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc giống như từng tiếng gầm gừ to rõ, tràn ngập trong tai mỗi người.
Rầm rầm rầm...
Mà ngay sau đó, mặt đất dưới chân đám người lại phát ra âm thanh ầm ầm, mặt đất bắt đầu run rẩy.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này, lúc này trừ Trì Tân Nguyệt kia ra thì nơi nào còn có người đi chú ý mấy người Kim Linh.
- Đi!
Quát khẽ một tiếng, Kim Linh vội vàng mang theo thuộc hạ chạy trốn.
Hành tung bị bại lộ, bọn hắn còn ở lại chỗ này nữa thì quả thực là tự tìm đường chết.
Trì Tân Nguyệt còn đang muốn tiếp tục đuổi theo, thế nhưng ngay lúc này, sàn nhà dưới chân đám người đã bắt đầu không cầm được rung động lên.
Phiến đá to lớn run rẩy, không ngừng dốc lên, trọn vẹn cao hơn trăm mét.
Đám người vội vàng bay ra ngoài phiến đá, nhìn một màn này.
Không cần một lát, phiến đá đã ổn định lại cao độ.
Phiến đá đường kính trọn vẹn mấy ngàn mét, phiêu phù ở độ cao trên trăm mét, mà xung quanh phiến đá đó giống như hình thành một mảnh cách ngăn, nước biển áp lực vậy hạ lớn như, thế mà lại không cách nào áp sát.
Xuyên thấu qua một màn nước kia, đám người nhìn về phía phía dưới, lập tức trợn mắt hốc mồm.
Dưới sàn nhà đường kính ngàn mét là một cung điện rộng rãi hùng vĩ.
Chỉ là cung điện kia lại bày ra màu sắc đen như mực, từ xa nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh.
- Đây chính là phong ấn chi địa vạn năm trước sao?
Nhìn cảnh tượng như thế, Thánh Vũ Phong nhịn không được run rẩy nói.
- Quả thực là thiên công chi tác!
- Khó có thể tưởng tượng, vạn năm trước, đến cùng là vị tiền bối nào có thể có thủ đoạn kiến tạo ra kiến trúc rộng rãi hùng vĩ như thế, mà lại... Còn là một phong ấn!
Từng cung điện này quả thực là rộng rãi hùng vĩ, khí thế không thể ngăn cản.
Cho dù là thời gian trôi qua vạn năm, thế nhưng trước mắt bọn hắn giống như xuất hiện từng màn khí thế mênh mông trước kia.
Chỉ là đối với những việc này, Mục Vân trốn ở trong góc lại cảm giác rất nhiều thổn thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận