Vô Thượng Thần Đế

Chương 2869: Làm cho hoảng sợ

- Tạ đại ca.
Triệu Nham Minh khổ sở khuyên giải:
- Ngươi cho dù hiện tại đi làm thịt Lạc Hà, ngươi cũng phải... Có thể giết được.
- Ai nói ta giết không xong?
Tạ Thanh quát:
- Bất quá chỉ là một đệ tử Thiên Thần, lão tử liều chết đánh một trận, không phải không thể giết hắn.
- Ha ha...
Tạ Thanh dứt lời, ngoài đình viện, một tiếng cười ha ha, đột nhiên vang lên.
- Đây có thể là chuyện cười lớn nhất đời này mà Nhiêu Hoằng ta nghe được.
Cửa viện bị một cước đá văng ra, một đạo thân ảnh bước qua mà đến.
Sau lưng một đạo thân ảnh kia, hai thân ảnh lúc này đi ra.
Ngay sau đó, mấy đạo thân ảnh, từng bước bước tiến vào trong viện.
Nhìn mấy người tới không tốt, Tạ Thanh cười nhạo nói:
- Có phải khoe khoang khoác lác hay không, có quan hệ gì đến mấy tên cháu trai các ngươi? Lão tử từ trước đến nay nói chuyện như thế, không phục, đến đánh ta?
- Nói to không biết xấu hổ.
Nam tử cầm đầu kia, hai tay chắp ra sau lưng, vẻ mặt cao ngạo, nói:
- Ta nghe nói, mấy người các ngươi thành lập một Thanh Minh cái gì? Ta là Nhiêu Hoằng của Chiến Minh, nói cho ngươi, chữ minh xưng hô này, hiện giờ, toàn bộ Kiếm Thần tông bên trong, chỉ có bốn người.
- Minh các ngươi, bắt đầu từ hôm nay, hủy bỏ.
Nhiêu Hoằng?
Nhiêu Hoằng xếp thứ tám Địa Linh bảng, đệ tử cao tầng của Chiến Minh ngoại tông.
- Hủy bỏ?
Tạ Thanh mắng:
- Hôm nay, đừng nói lão tử không thành lập Thanh Minh, ngươi nói như vậy, Thanh Minh này, thật đúng là tồn tại, hiện tại, ta chính là minh chủ, Tạ Thanh, Minh chủ Thanh Minh, Mục Bất Phàm, Triệu Nham Minh, Lư Ngọc Tuyết ba người, làm phó minh chủ.
- Ta xem, ai có bản lĩnh, giải tán Thanh Minh của ta.
- Khẩu khí thật lớn.
Nhiêu Hoằng quát lớn một tiếng.
- Nhiêu Hoằng sư huynh.
Một thanh niên bên trái cười nhạt nói:
- Nhân vật nhỏ như vậy, ta đối phó là được.
- Tốt, Địch Thiên Minh, đừng để bọn hắn mất mạng là được.
- Yên tâm đi, Nhiêu Hoằng sư huynh, ta biết nặng nhẹ.
Địch Thiên Minh kia đi tới, nhìn Tạ Thanh, cười hắc hắc nói:
- Thanh Minh? Một minh chủ, ba vị phó minh chủ? Thật đúng là dáng vẻ thật lớn, Tạ Thanh phải không? Nghe nói ngươi đi theo phía sau Mục Vân, diễu võ dương oai, kiêu ngạo ương ngạnh, hôm nay, mười ba Địa Linh bảng Địch Thiên Minh là ta đến lĩnh giáo ngươi.
- Lĩnh giáo con mẹ ngươi.
Tạ Thanh hiện tại tức giận không thể kiềm chịu được, lửa giận nghẹn mấy ngày nay, toàn bộ bộc phát ra.
- Ứng Long Chưởng.
Tạ Thanh đánh ra một chưởng, giống như long đằng hổ vồ, nhất thời chộp về phía Địch Thiên Minh.
- Có vài phần tư thế.
Địch Thiên Minh tiến lên, một chưởng vung ra, khí tức bàng bạc, giết ra.
Đông...
Hai đạo thân ảnh đụng nhau, phanh một tiếng, đột nhiên vang lên, Địch Thiên Minh kêu thảm thiết một tiếng, cả cánh tay hóa thành một mảnh thịt vụn, nổ tung ra.
Trong nháy mắt này, mọi người dĩ nhiên sinh ra một cỗ ảo giác.
Bàn tay Tạ Thanh tựa hồ thật sự biến thành long trảo, bắt phế một trảo của Địch Thiên Minh.
- Thiên Minh.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Nhiêu Hoằng lạnh lẽo.
- Tạ Thanh, ngươi muốn chết, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đắc tội Chiến minh ta, ngươi ở Kiếm Thần tông, còn lăn lộn được không?
- Lăn không nổi lão tử vẫn lăn, sói con không trở về, lão tử sớm muộn gì cũng làm thịt toàn bộ người Kiếm Thần tông.
Tạ Thanh quát.
- Làm gì thế? Làm gì thế? Lệ khí lớn như vậy, cách thật xa, liền cảm giác được mùi hôi thối làm cho người ta ghê tởm của ngươi, không biết, còn tưởng rằng ngươi là một con thần long đây?
Đang lúc này, trên tường viện, một tiếng trêu chọc đột nhiên vang lên.
Trên tường viện kia, ngồi một đạo thân ảnh, trường sam màu đen, tóc nghiêng che đi lông mày, con ngươi màu nâu, tản mát ra một ánh mắt khiến người ta kiêng kỵ..
Khóe miệng hơi nhếch lên, một tia tà dị hiện ra.
- Mục Vân.
- Sói con.
- Mục đại ca.
Nhất thời, mấy người trong viện đều cả kinh.
Nhiêu Hoằng nhìn thấy cảnh này, đôi mắt trừng to.
- Ngươi...... ngươi chưa chết à?
Nhiêu Hoằng ngạc nhiên nói:
- Không có khả năng, không có khả năng, đệ tử tiến vào Táng Kiếm Mộ, không có một người nào có thể sống sót đi ra.
- Vậy ta không phải người sống à.
Mục Vân lắc lắc cổ, cười nói:
- Ta là... Ác quỷ đòi mạng.
Mục Vân dứt lời, thân ảnh lướt qua, nhảy xuống tường, một tay vung ra, nắm lấy cánh tay khác của Địch Thiên Minh.
- Địch Thiên Minh, hạng mười ba Địa Linh bảng, tựa hồ rất uy vũ?
Két...
Bàn tay Mục Vân nhẹ nhàng dùng sức, một tay bóp xuống.
- A...
Địch Thiên Minh hiện tại, oa oa hô to, hai con mắt, cơ hồ muốn trừng rớt ra ngoài.
- Tư vị thế nào?
Mục Vân mỉm cười nói:
- Hai tay bị phế, ta nghĩ Chiến Minh cũng sẽ không lưu lại phế vật, ngươi trước kia đắc tội không ít người chứ nhỉ? Không có thực lực, bị trục xuất khỏi tông môn, cũng là một con đường chết.
Phanh một tiếng, Mục Vân vung tay, ném Địch Thiên Minh ra, ánh mắt nhìn mấy người còn lại.
Trong nháy mắt này, nhìn Mục Vân, nụ cười khủng bố kia, mọi người ở đây chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Nhiêu Hoằng lúc này muốn lui về phía sau, nhưng cũng không dám.
Nếu hắn lui, đó chính là thật sự sợ.
- Mục Vân, ngươi đừng làm bậy.
Nhìn thấy Mục Vân hiện tại đi đến, Nhiêu Hoằng nhất thời quát:
- Hiện tại, theo ta đi gặp Lôi Bằng sư huynh của nội tông, nói không chừng, ngươi có thể tránh khỏi tử tội.
- Lôi Bằng?
Mục Vân cười nhạt nói:
- Đệ tử nội tông Chiến minh phải không?
- Không sai, Lôi Bằng sư huynh chính là top một trăm cao thủ Thiên Linh Bảng Nội tông của Chiến Minh, là thủ lĩnh nội tông Chiến minh chúng ta, nghe theo lệnh Lạc Hà sư huynh.
Nhiêu Hoằng quát:
- Ngươi hiện tại đi theo ta, ta còn có thể ở trước mặt Lôi Bằng sư huynh, bảo vệ ngươi một mạng.
- Bảo vệ ta một mạng?
Mục Vân bước ra từng bước, một thân khí tức khuếch tán ra.
Chân Thần đại viên mãn.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Nhiêu Hoằng căng thẳng.
Tên này, sao đột nhiên đạt tới cảnh giới Chân Thần đại viên mãn?
Tạ Thanh, Triệu Nham Minh mấy người, cũng có chút kinh ngạc.
Tên này, thăng tiến nhanh như vậy sao?
Bàn tay nhẹ nhàng vung ra, nhìn thấy cảnh này, Nhiêu Hoằng bước ra.
Hắn dù sao cũng là tồn tại thứ tám của Địa Linh bảng, thực lực đã sớm đạt tới cảnh giới Chân Thần đại viên mãn, chỉ là một Mục Vân, sao có thể làm cho hắn sợ hãi.
- Ngươi quá yếu.
Thế nhưng, Mục Vân hiện tại đi tới, bàn tay nhẹ nhàng vung ra.
Một chưởng nhẹ nhàng vung ra, trong nháy mắt này, Nhiêu Hoằng cảm giác được, thân thể của mình đều trở nên không bị mình khống chế.
Sau một khắc, cả người hắn bị Mục Vân nâng lên.
- Ô ô...
Hai tay run rẩy, tròng mắt Nhiêu Hoằng đều muốn trừng lòi ra.
Thế nhưng, hắn một thân tu vi vào hiện tại, giống như thành không khí, không có bất kỳ biến động nào.
Làm thế nào có thể xảy ra?
Nhiêu Hoằng hiện tại hoảng sợ.
- Ngươi...... Ngươi tốt hơn là để cho ta đi, nếu không... Chiến Minh sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Uy hiếp ta?
Tiếng ca ca vang lên, tiếng hít thở của Nhiêu Hoằng càng lúc càng dồn dập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận