Vô Thượng Thần Đế

Chương 4147: Chạy trốn thời gian (2)

Mà cùng lúc đó, Phong Trần Tử, Từ Uyên, Sử Đông Vũ ba người, tụ tập cùng một chỗ.
Ba người đều bị thương ở trình độ không giống, mấy người xung quanh cũng bị thương không nhẹ.
- Liễu Vô Yên cùng Bạch Tố tố điên rồi.
Sử Đông Vũ khẽ mắng:.
- Chuyện này, bị Các chủ biết...
- Bị Các chủ biết, thì có thể như thế nào?.
Từ Uyên buồn bực nói:.
- Ba vị phó các chủ, hai người Thủy Thanh Vinh và Tuân Dực là kết đảng tự kinh doanh, Lưỡng Nghi các có một nửa người duy trì bọn họ.
- Cố Thư Họa thực lực tuy mạnh, nhưng thân là phó các chủ, cơ hồ không quan tâm Lưỡng Nghi Các.
- Tình cảnh hiện tại của Các chủ cũng không tốt.
- Chẳng qua Các chủ thân là Quân Vương thần cốt cảnh, Thủy Thanh Vinh cùng Tuân Dực hai người, không dám làm cái gì mà thôi.
- Được rồi, cũng đừng nói nữa.
Sắc mặt Phong Trần Tử trắng bệch, nói:
- Việc cấp bách nhất, là tìm được Mục Vân.
- Nếu các chủ tin tưởng vững chắc vị thần tử này có thể trợ giúp Lưỡng Nghi Các chúng ta đi về phía cường đại, hào quang vạn trượng, vậy chúng ta liều chết cũng phải mang hắn trở về.
- Ừm.
Mấy thân ảnh nghỉ ngơi hồi phục một lát, tiếp tục đi tới ở trong Vô Giản cổ sơn.
Mười ngày, thoáng cái trôi qua.
Dưới một ngọn núi cổ, giữa một khu rừng.
Mục Vân khoanh chân nhập định, trầm mặc không nói.
Trong cơ thể, từng cỗ khí tức, cuồn cuộn không ngừng tung ra khích.
Mà bên cạnh đó, nguyên thạch bị tiêu hao, chất đống thành bột phấn.
- Đệ nhất tạng rèn luyện hoàn thành, nhưng đệ nhị tạng, thủy chung thiếu một chút...
Mục Vân nhíu mày.
Mười ngày qua, hắn cướp đoạt không còn tinh khí thần trong hai người kia.
Nhưng điều này hoàn toàn không đủ để hắn tăng lên tới cảnh giới nhị tạng thần cảnh.
Thôn phệ huyết mạch, có thể cắn nuốt toàn bộ khí huyết của đối thủ, không sai.
Nhưng tịnh hóa huyết mạch, tịnh hóa khí huyết ô trọc, ít nhất mất đi bảy mươi phần trăm.
Hắn chỉ có thể đạt được ba mươi phần trăm tinh khí thần tiêu hóa.
Thật ra tiêu hóa như vậy, đã đủ rồi.
Lúc trước thôn phệ huyết mạch cùng tịnh hóa huyết mạch lần đầu hiển hiện thần uy, hắn chỉ có thể hấp thu mười phần trăm mà thôi.
Sau đó đến Thánh vị, tăng lên hai mươi phần trăm.
Mà hiện tại đến Quân vị, tăng lên ba mươi phần trăm.
Ngày sau còn có Tôn vị, Giới vị cùng với Chúa Tể cường đại, Đế vị cùng Thần vị, hắn nhất định có thể cường hóa đến trăm phần trăm.
Khi đó, thôn phệ sẽ trở nên vô cùng cường đại.
- Hô...
Thở ra một hơi, Mục Vân có chút đau lòng.
Người bên ngoài hấp thu nguyên lực bên trong nguyên thạch, chỉ có thể tiêu hóa từng chút một.
Thế nhưng hắn có được năng lực thôn phệ, có thể chuyển hóa nguyên lực để tu hành.
Chuyển hóa như thế, không giống như hắn hấp thu tinh khí thần của người khác, còn cần phải tinh lọc.
Nguyên lực, có thể trực tiếp đi vào cơ thể.
Tốc độ, rất nhanh.
Tiến bộ cũng nhanh chóng.
Nhưng tiêu hao, nhanh hơn.
Lần này, tiêu hao hơn một vạn viên, xem như tiếp cận nhị tạng thần cảnh.
Trên người hắn tổng cộng cũng chỉ có hơn ba vạn viên.
- Nữ tử chết tiệt.
Mục Vân khẽ mắng một tiếng.
Nếu Bạch Tố Tố không cướp đoạt, trên người hắn hiện tại ít nhất mười vạn khỏa.
Tiếp tục như vậy, không phải biện pháp.
- Cẩn thận tìm kiếm.
Trong lúc Mục Vân khổ não, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
- Ngụy Đồng đại ca.
Một tiếng nói khác vang lên, lười biếng nói:
- Chúng ta không phải lịch lãm sao? Ta thấy đệ tử Thương Long tông, Vô Lượng tông, Cửu Tinh tông đều vội vàng đào thần dược, tìm mật địa, chúng ta lại ở đây lục soát người?
- Ngươi hiểu cái rắm.
Nam tử được xưng Ngụy Đồng kia mắng:
- Bắt tên này, trở lại trong Lưỡng Nghi Các, chúng ta sẽ được ban thưởng còn nhiều hơn so với ngươi cực khổ thăm dò mật địa, cửu tử nhất sinh?
- Ngươi là ngốc thật hay giả ngốc?
- Phần thưởng? Phần thưởng nào?
Ngụy Đồng cười ha hả nói:
- Yên tâm đi, dù sao cũng sẽ không bạc đãi ngươi.
Một nhóm ba người.
Ngụy Đồng cầm đầu, tam tạng thần cảnh.
Hai người còn lại, nhất tạng thần cảnh.
Ngụy Đồng lại nói:
- Kim Cảnh, Kim Anh, nhớ kỹ, tên kia nhất tạng thần cảnh, có thể chém giết đồng cấp, còn có thể giết nhị tạng thần cảnh!
Kim Cảnh cười nhạo nói:
- Kim Oa tên kia bị giết, đáng đời, đan dược chất đống lên nhị tạng thần cảnh mà thôi, không bằng cái rắm.
- Hai huynh đệ chúng ta, cũng không giống hắn.
- Ngươi biết cái rắm.
Ngụy Đồng mắng:
- Ở chỗ này, cẩn thận chạy thuyền vạn năm, chết rồi, không ai thu thập cho ngươi.
- Thế giới võ giả, từ trước đến nay tàn khốc, chế định quy tắc, chính là một nhóm nhỏ vài người đứng ở đỉnh cao chư thiên vạn giới.
- Những người khác, đều là con kiến hôi.
- Cho nên, không muốn trở thành con kiến hôi thì bắt lấy hết thảy cơ hội tăng lên, điều kiện tiên quyết chính là, không thể chết!
- Ta biết rồi.
Ba người tiếp tục đi tới.
Mục Vân trốn ở trong một thân cây, che khuất khí tức cả người, ba người rất khó phát hiện.
Nhưng hiện tại, Mục Vân nhíu mày.
Xem ra, Bạch Tố Tố cùng Liễu Vô Yên hai người, đã bắt đầu đối phó hắn.
Hơn nữa ngoại trừ hai người bọn họ, trong Lưỡng Nghi các, các đệ tử võ giả khác, có muốn đối phó mình hay không, còn không biết.
Mục Vân có chút đau đầu.
Mấy tên này.
- Không được, nhất định phải nhanh chóng đột phá đến nhị tạng thần cảnh, mới có thể tự bảo vệ mình.
Phong Trần Tử tên kia nói, lần này đệ tử tứ đại tông môn, cùng nhau thí luyện.
Điều này cho hắn một cơ hội tuyệt vời.
Nếu tất cả mọi người đều là đệ tử cảnh giới từ nhất tạng thần cảnh đến ngũ tạng thần cảnh, vậy cũng không có khả năng đều là ngũ tạng thần cảnh.
Thậm chí, tứ tạng thần cảnh cũng ít.
Đến nhị tạng thần cảnh, đối phó nhị tạng thần cảnh, tất sát.
Đối mặt với tam tạng thần cảnh, chưa chắc không thể đánh một trận.
Gặp phải tứ tạng thần cảnh, chạy trốn.
Hạ quyết tâm, Mục Vân âm thầm tính toán.
Lấy ba người vừa rồi xuống tay.
Khí huyết của hai đệ tử nhất tạng thần cảnh cũng đủ để cho hắn đột phá nhị tạng thần cảnh.
Mặc dù không có sinh tử bí các, chỉ cần dựa vào uy năng thôn phệ cùng tịnh hóa huyết mạch, hắn tăng lên cũng sẽ không chậm.
Hạ quyết tâm, Mục Vân bắt đầu chuẩn bị.
Cổ thánh trận, vẫn là thủ đoạn lớn nhất của hắn.
Một cái không được, vậy tới hơn mười cái.
Khóe miệng Mục Vân hiện lên ý cười tà ác.
Chỉ cần có thể ngăn cản Ngụy Đồng trong chốc lát, không có gì đáng nói.
- Bàn Cổ Linh!
- Mục Chủ.
Mục Vân chuẩn bị thỏa đáng, hô to Bàn Cổ Linh.
- Ngươi khi nào có thể đến Nhân Quân?
Bàn Cổ Linh cười khổ nói:
- Mục chủ, bây giờ ta đã khống chế lực lượng, nhưng cần không ngừng dung hợp, tiến bộ quá chậm, trừ phi thôn phệ hỏa diễm, mặc kệ hỏa diễm gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận