Vô Thượng Thần Đế

Chương 2095: Xâm Nhập Giao Lưu?

Đẹp!
Quá đẹp!
Nữ nhân dạng này, nếu có thể tùy ý tung hoành, kia là một việc mỹ diệu cỡ nào.
- Dừng lại!
Kịp phản ứng, nữ tử đã nện bước bước chân tiến vào bên trong thành.
- Cô nương, muốn qua cửa, nhất định phải lưu lại chút gì, hoặc là, ta lưu lại chút gì trong cơ thể ngươi, cũng được.
Nam tử cười hắc hắc nói:
- Ta nguyện xâm nhập giao lưu cùng cô nương một lần...
- Xâm nhập giao lưu?
Nữ tử quay người, nhàn nhạt cười nói:
- Tốt!
Vừa dứt lời, phù một tiếng vang lên.
Một thanh trường kiếm từ trên trời giáng xuống phần gáy nam tử, xuyên qua toàn bộ thân thể hắn.
- Cái này... Có đủ xâm nhập hay không.
Phía sau, một giọng nói vang lên.
Hai mắt nam tử dần dần tan rã, triệt để không có khí tức.
Thấy cảnh này, cửa thành loạn cả một đoàn.
Chẳng biết lúc nào, cửa thành có sáu thân ảnh xuất hiện.
Nhìn kỹ lại, sáu người chính là Thất Vũ Sinh trừ Hoắc Nhiên.
Không có quá nhiều phân tranh, sáu thân ảnh chém giết đám người ở cửa thành hầu như không còn, máu tươi tràn ngập.
- Tiểu thư!
Kiếm Nhất Minh chắp tay cầm kiếm, nói:
- Xem ra Mục công tử không chết.
- Ừm.
Nữ tử thân mang váy dài màu xanh biếc chính là Bích Thanh Ngọc.
- Ta còn tưởng rằng gia hỏa này đã bị Lâm Văn Hiên bên trong thánh mộ làm thịt, xem ra lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng một chút.
Bích Thanh Ngọc cười nói:
- Đã như vậy, vừa hay chúng ta chiếm Đông khu.
- Tuân mệnh!
Kiếm Nhất Minh vung tay.
Ngoài cửa thành, từng thân ảnh người khoác huyết bào đủ loại tràn vào tiến, nhìn kỹ lại, trọn vẹn ngàn người.
Kiếm Nhất Minh hiện tại tôn kính Bích Thanh Ngọc thêm mấy phần.
Từ khi Bích Thanh Ngọc chém giết Hoắc Nhiên bên ngoài dãy núi, vẻn vẹn bởi vì Hoắc Nhiên cố ý đưa Mục Vân vào chỗ chết, hắn đã biết, suy nghĩ trong lòng mình, tăng thêm tin tức nghe được từ phụ thân nơi đó, có thể là thật.
Mà về phần Lệ Vân, Hạ Thiên Tề, Hứa Lâm, Mã Tây Lai, Kiều Sam năm người thì không nói một lời.
Nhìn thấy một trong Thất Vũ Sinh bỗng nhiên bị giết, năm người bọn hắn xem như hiểu rõ, vị Bích tiểu thư này cũng không phải hòa ái như mặt ngoài.
- Náo nhiệt như vậy, Kiếm Nhất Minh, có hứng thú đi xem một chút hay không?
- Vâng!
Bích Thanh Ngọc đạp bước, đi vào bên trong thành.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, tràng diện giương cung bạt kiếm.
Lần lượt từng thân ảnh đã vây quanh Vũ các thành thùng nước.
Sa Ngọc Hiên, Trọng Phong, Phương Thế Hồng ba người hiện tại đứng ở ngoài cửa, nắm chắc thắng lợi trong tay.
Thân là đệ tử lĩnh đội tam đại phong của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, bọn hắn hiện tại là một mình đảm đương một phía.
Loại tình huống này, Mục Vân khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bọn hắn, chính là muốn chết.
- Mục Vân, ta có ý tốt cho ngươi một con đường sống, đáng tiếc chính ngươi không trân quý.
Sa Ngọc Hiên cười nhạo nói:
- Ngươi tự ngạo, cuồng vọng, có thể, nhưng tự ngạo, cuồng vọng trước mặt Sa Ngọc Hiên ta, đó chính là muốn chết.
Tự ngạo? Cuồng vọng?
Mục Vân lắc đầu.
Hắn lười nhác giải thích.
- Hôm nay, nếu ngươi chủ động nhận thua, quỳ xuống dập đầu, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi khỏi chết.
Vừa nghe lời này, mấy người tại chỗ đều nhìn Mục Vân.
Trước đó Mục Vân cuồng vọng tự đại không thôi, đối mặt Lục Viễn Hàng, giết, đối mặt Yến Huyền, giết, đối mặt Kinh Chính, vẫn giết.
Nhưng hiện tại, người tới là thiên chi kiêu tử đứng đầu nhất bên trong thánh mộ.
Hắn còn có thể giết?
Muốn giết, cũng phải nhìn nhìn mình có bản sự kia hay không.
Nhìn mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Mục Vân lơ đễnh.
- Thế nào? Ngươi không nguyện ý?
Sa Ngọc Hiên nhìn thấy Mục Vân một mực không mở miệng, quay đầu, nhìn chằm chằm Mục Vân, uy nghiêm tràn ngập.
- Hô...
.
Thở ra một hơi, nhìn về mấy người phía trước, Mục Vân lại lắc đầu nói:
- Muốn đánh liền đánh, muốn giết cứ giết, lằng nhà lằng nhằng, nói nhảm nửa ngày, sợ hãi?
Tĩnh.
Toàn trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều cảm giác không khí giống như đều có tia điện hiện lên.
Sa Ngọc Hiên ba người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sắc mặt xanh xám.
Bọn hắn bày ra trận thế lớn chính là vì để Mục Vân cúi đầu nhận thua.
Thế nhưng gia hỏa này vẫn đang rất ngông cuồng.
Cuồng không biên giới.
- Ta đến lãnh giáo một chút thủ đoạn của tiểu tử này.
Phương Thế Hồng trong ba người lên tiếng.
Tiến lên, Phương Thế Hồng nhìn Mục Vân, trong mắt đầy miệt thị.
Cảnh giới thất phẩm Chân Tiên trước mặt bát phẩm Chân Tiên, có chút tư cách, thế nhưng trước mặt cửu phẩm Chân Tiên, thật không tính là gì.
Mục Vân lại bất động thanh sắc, tiến lên.
Đến hay lắm!
Uy nghiêm hắn bên trong Vẫn Tinh thành xem như càng thêm vững vàng ở trước mặt mọi người sau khi đi qua thi cốt của đám người này.
Hiện tại càng như vậy.
Hắn không sợ những người này đến tìm phiền phức, sợ bọn hắn không đến tìm phiền phức.
Điều quan trọng nhất bên trong thánh mộ là điểm tích lũy.
Hắn hiện tại rất cần điểm tích lũy.
Cũng không thể vô duyên vô cớ đi giết người, hiện tại, người ta đưa điểm tích lũy tới cửa, không cần thì phí.
Tiến lên, nhìn Phương Thế Hồng, Mục Vân cười nhạt nói:
- Ta thấy, điểm tích lũy trên người ngươi hẳn không ít đâu?
- Ừm?
- Trên người ngươi có bao nhiêu điểm tích lũy? Hơn một trăm, hay hơn một ngàn?
Nghe đến lời này, Phương Thế Hồng bị chọc giận đến nổ tung.
Gia hỏa này hỏi thế, ý tứ quá rõ ràng.
Muốn giết hắn, kiếm lấy điểm tích lũy trên người hắn.
- Ngươi muốn chết!
Phương Thế Hồng tức giận, trong tay xuất hiện một cây trường thương, lao thẳng tới Mục Vân.
Nhìn thấy trường thương đánh tới, khóe miệng Mục Vân mang theo một vòng cười nhạo.
Cửu phẩm Chân Tiên, rất mạnh sao?
Rất mạnh.
Thế nhưng trước mặt Mục Vân hắn, không nhất định mạnh như vậy.
U Ngữ Kiếm rút ra, lần nữa thi triển ra Vô Danh Thất Thức.
Thấy cảnh này, trong lòng mọi người rung động không thôi.
Mục Vân thật dám ganh đua cao thấp cùng Phương Thế Hồng.
Không sợ chết.
Mà giờ khắc này, hai thân ảnh mới xuất hiện đứng ở bên trong quần chúng vây xem. Nhìn kỹ lại chính là Bích Thanh Ngọc và Kiếm Nhất Minh hai người.
- Ồ? Sáu năm không thấy, thất phẩm Chân Tiên.
Bích Thanh Ngọc nhìn thấy Mục Vân, khẽ mỉm cười.
- Tốc độ Mục công tử đề thăng thực lực có thể xưng nghịch thiên.
Kiếm Nhất Minh mỉm cười.
Bích Thanh Ngọc lại lần nữa nói:
- Kiếm Nhất Minh, dùng thông minh tài trí của ngươi, nên biết lai lịch thân phận của Mục Vân? Phụ thân ngươi lưu lại bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta, cũng không phải nhận tông chủ bức hiếp, Kiếm Thần Phủ giải tán, một lần nữa tiến vào bên trong địa ngục thứ ba, đều là phụ thân ngươi tự nguyện.
- Trước kia ta không biết vì cái gì, nhưng bây giờ ta đã biết.
Kiếm Nhất Minh cười khổ nói:
- Chỉ sợ, ai cũng nghĩ không ra, hắn sẽ dùng loại phương thức này lần nữa xuất hiện.
- Không, có người, sẽ nghĩ tới...
Bích Thanh Ngọc khẽ mỉm cười.
Nghe đến lời này, Kiếm Nhất Minh lại không hiểu.
Có người sẽ nghĩ tới? Ai?
Nhưng Bích Thanh Ngọc lại đổi chủ đề, nói:
- Cho nên Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta phải bảo đảm hắn sống sót, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, muốn lật đổ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn trong Kiếm Vực, cần liên thủ với Diệt Thiên kiếm tông, kẻ này chính là mối quan hệ, giết Hoắc Nhiên, ta muốn nói cho các ngươi rằng, hắn quan trọng hơn so với ai khác.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Đáy lòng Kiếm Nhất Minh bỗng nhiên giãn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận