Vô Thượng Thần Đế

Chương 2447: Xuất thủ lại như thế nào?

- Cái này không sao.
Cửu Nhi cười nói:
- Ta có biện pháp.
Dứt lời, bàn tay Cửu Nhi vung lên, mặt nàng dần dần biến hóa.
Dung nhan tuyệt mỹ quyến lúc đầu rũ hiện tại biến thành một gương mặt thanh thuần.
- Thế nào rồi?
Cửu Nhi cười nói:
- Ta đây là Hàn Thiền Chi Ti vạn năm ngưng tụ thành, có thể gần sát da thịt, không có khả năng bị người phát hiện, trừ phi Tiên Đế, lần này có thể rồi chứ?
- Vẫn là quá đẹp.
- Hả? Không thể xấu xí thêm nữa đâu.
Nhìn thấy bộ dáng của Cửu nhi, Mục Vân đành phải cười khổ, cuối cùng lắc đầu.
Năm thân ảnh cùng xuất phát, rời khỏi Yêu Nguyệt cổ thành...
Mà hiện tại trên Yêu Nguyệt cổ thành, Thiên Phong Khiếu chắp hai tay phụ ra sau, nhìn thấy một màn bên dưới, thổn thức không thôi.
- Long mắc bãi cạn, trở về biển rộng, không ra thì thôi, vừa ra kinh thiên, không kêu thì thôi, kêu một tiếng làm kinh lòng người.
Lần này hắn để nhi tử của mình đi theo Mục Vân, chính là một cơ hội.
Mục Vân thành công, tương lai con mình nhất định tiềm lực vô hạn.
Vì vậy, hắn đặt cược.
Cho dù Mục Vân thua, cùng lắm thì trở lại Yêu Nguyệt cổ thành, đến lúc đó, cho dù Tiên Đế hàng lâm, cũng không có biện pháp phá thành mà vào.
Thiên Phong Khiếu càng nhớ lời nói lúc trước của lão tổ.
Thải Lăng Thiên chính là Thần Long chí cao vô thượng của Thần giới, Tộc trưởng Thất Thải Thiên Long nhất tộc.
Ngày sau có thể tiến vào Thần giới, có một tầng quan hệ của Mục Vân, nhất định hưởng lợi không nhỏ.
......
Yêu vực, phạm vi rộng lớn, còn lớn hơn so với Linh vực cùng Huyết vực cộng lại.
Chỉ là Yêu vực phân chia chín tộc, cho nên địa bàn của mỗi một tộc cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù như thế, cũng không cản trở bước chân Yêu vực trở thành vực có thực lực đứng đầu.
Mà hiện tại, phương đông Yêu vực, giữa một ngọn núi cao, phi cầm tẩu thú nối liền không dứt.
Trong đó có một đỉnh núi cao nhất, lẻ loi trơ trọi, một căn phòng phiêu diêu trong gió tuyết.
Ngọn núi này cắm thẳng lên trời, từ dưới lên trên, thời tiết dần dần rét lạnh, chỗ trên đỉnh núi, sớm đã không còn tảng đá cứng rắn, chỉ có băng phong tuyết địa, toàn bộ băng trùy chồng chất cùng một chỗ, tạo thành đỉnh núi.
Hiện tại, đỉnh núi chỉ có một căn phòng, thoạt nhìn giống như bất cứ lúc nào có thể sụp đổ.
Tiếng gió gào thét vang lên, hai thân ảnh giang ra hai cánh khổng lồ rộng ước chừng ngàn thước, phi nước đại mà đến.
Bên trái là một phi cầm, lông vũ hiện ra màu vàng kim, lấp lánh trong gió tuyết, rất uy phong.
Mà một con phi cầm bên phải thì toàn thân màu trắng bạc, giống như từng khối khải giáp màu bạc chồng chất cùng một chỗ.
Hai thân ảnh này đến gần ngọn núi vạn thước, hóa thành hai thân ảnh.
Chính là Điêu Viễn Trác cùng Tuyết Tây Nguyên hai người.
Giờ khắc này hai người tới gần ngọn núi, tốc độ cũng chậm lại, cuối cùng, lặng yên dừng lại ở đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi, im lặng không nói.
- Đáp ứng chưa?
Không bao lâu sau, bên trong phòng, một tiếng lạnh nhạt từ từ vang lên.
Tiếng nhẹ nhàng, rất dễ nghe, nhưng lại mang theo hương vị lạnh như băng, lạnh như băng từ chối người ngoài ngàn dặm.
- Đáp ứng.
Mỗi lần Điêu Viễn Trác nghe được tiếng này, chỉ cảm giác thân thể đều phát run.
- Ừm, lui ra đi.
Tiếng nữ tử lạnh nhạt truyền ra.
Hai người giống như được đại xá, muốn xoay người rời đi.
- Chậm đã.
Tiếng lạnh nhạt vang lên, nữ tử lại nói:
- Người ta bảo các ngươi đi tìm, tìm được chưa?
- Khởi bẩm Tôn sứ, một mực tìm, bất quá vẫn không có tin tức!
Tuyết Tây Nguyên chắp tay nói.
Ngay khi trả lời, căn phòng im lặng.
Điêu Viễn Trác nhịn không được nói:
- Tôn sứ, mấy năm nay chúng ta phái ra rất nhiều nhân thủ đi làm nhiệm vụ này, tên kia, một vạn năm trước không chết, nhưng không có nghĩa năm trăm năm trước còn chưa chết, thuộc hạ nghĩ rằng chúng ta không cần làm chuyện vô dụng nữa.
Ba...
Điêu Viễn Trác vừa dứt lời, đột nhiên, một tiếng ba vang lên.
Trên mặt Điêu Viễn Trác nhất thời xuất hiện một dấu tay rõ ràng.
- Ta bảo ngươi đi tìm, không để ngươi cân nhắc có đáng hay không?
Nữ tử lạnh nhạt nói:
- Người này, ta muốn sống thì muốn gặp người, chết phải thấy xác, ngươi hiểu không?
- Tôn sứ bớ giận.
Tuyết Tây Nguyên chắp tay nói:
- Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực đi tìm.
- Còn nữa.
Tiếng nữ tử lại vang lên.
- Thái Cực tông tựa hồ tiêu hao cùng Diệt Thiên Kiếm tông, nguyên khí giảm mạnh, có thể nhân cơ hội, Phi Cầm nhất tộc toàn lực tiêu diệt Thái Cực tông, tiến quân cực loạn đại địa.
Nữ tử dứt lời, Điêu Viễn Trác cùng Tuyết Tây Nguyên hai người nhất thời bùm bùm quỳ gối trong tuyết.
- Tôn sứ!
Điêu Viễn Trác khẩn trương nói:
- Lấy thực lực của Tôn sứ, thống nhất Yêu vực cũng không phải không thể! Nhưng cực loạn đại địa...
Tuyết Tây Nguyên tiếp lời nói:
- Thập đại vực giới chúng ta từ trước đến nay đều không nhúng tay vào cực loạn đại địa, nếu chúng ta tùy tiện tiến công Thái Cực tông, nhất định sẽ chọc cho những Tiên Đế ẩn giấu trong cực loạn đại địa ra tay, đến lúc đó...
- Thế nào?
Tiếng nữ tử lại vang lên.
Cái gì?
Hả?
Điêu Viễn Trác cùng Tuyết Tây Nguyên lần thứ hai giật mình.
- Cho dù bọn họ ra tay, thì như thế nào?
Nữ tử hờ hững nói:
- Nếu ta thành Đế, tiên giới, sẽ không còn Tiên Đế nữa.
- Thứ nhất, hiện tại dùng toàn bộ tinh lực đi tìm người ta để cho các ngươi tìm, thứ hai, nhìn chằm chằm Thái Cực tông, một khi có cơ hội, diệt.
- Vâng.
- Vâng.
Nghe được lời này, Điêu Viễn Trác cùng Tuyết Tây Nguyên hai người chỉ đành khom người lui ra.
Hai thân ảnh dọc theo núi cao vạn trượng lui xuống, băng hàn dần dần tiêu tán.
Bá bá bá......
Hơn mười thân ảnh bay như bay tới.
- Tộc trưởng.
- Tộc trưởng.
Nhìn thấy hai người, hơn mười thân ảnh đều khom người cúi đầu.
- Chuyện bảo các ngươi làm tiến độ ra sao? Có tìm được Minh chủ Vân Minh Mục Vân?
Sắc mặt Điêu Viễn Trác xanh mét nói.
Nghe được lời này, hơn mười người đều trầm mặc.
- Phế vật.
Điêu Viễn Trác hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Để lại một đám người chờ đợi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng chỉ có thể nhìn về phía Tuyết Tây Nguyên.
- Được rồi, đều giải tán đi.
Tuyết Tây Nguyên bất đắc dĩ nói:
- Chuyện Tôn sứ dặn dò, các ngươi làm không tốt, nếu tôn sứ không vui...
Vừa nghe lời này, sắc mặt hơn mười người ở đây nhất thời tái nhợt.
Mấy trăm năm qua, nếu không phải Tôn sứ, thực lực Phi Cầm nhất tộc bọn họ không có khả năng tăng nhanh như thế.
Nếu chọc giận Tôn sứ...
- Được rồi, nên làm gì thì làm đó đi.
Tuyết Tây Nguyên phất phất tay, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
- Lão Điêu, ngươi nổi giận với họ để làm gì?
Tuyết Tây Nguyên đi vào trong một tòa đại điện, cười khổ nói.
- Đều là phế vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận