Vô Thượng Thần Đế

Chương 3463: Bích Nhân Uẩn (2)

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều cảm giác được, một cỗ khí tức khủng bố bốc lên.
Hư Thánh, chính là được thiên địa tán thành, thần hồn thần phách thần thể ba cái, trải qua thiên địa tẩy lễ.
Một bước tiến lớn này, tương lai nhất định có thể thăng cấp thành Thánh Nhân.
Một khi thành tựu Thánh vị, vậy ở trong thần giới, chính là hô phong hoán vũ, không gì không làm được.
Dương Khai Thái, Dương Tử Quỳnh tuy chưa tới Thánh vị, nhưng khí tức hiện tại vô cùng cường đại, căn bản không phải Mục Vân có thể so sánh được.
Cho dù thần thể mà Mục Vân tự hào, so sánh với hai người, cũng chỉ có thể xem như bất lợi.
Nhưng hiện tại, Mục Vân không thể lui về phía sau.
Không diệt Dương tộc, kế tiếp, các đại cổ tộc biết Mục Thanh Vũ không có ở đây, Mục tộc, nguy hiểm.
Trước đó, nhất định phải diệt một phương trong đó, giảm bớt áp lực của Mục tộc, thuận tiện, chấn nhiếp các chủng tộc khác, ví dụ như Triệu tộc cùng Chiêm tộc.
Trận chiến này, tránh không thể tránh được.
- Xích Linh.
- Truy Mệnh Thần Kiếm.
Mục Vân hiện tại quát khẽ một tiếng, tay trái Xích Linh, tay phải truy mệnh thần kiếm.
Truy mệnh thần kiếm, có thể nói là chí tôn thần khí đứng đầu thần giới, mà Xích Linh lại càng không biết phẩm cáp, nhưng uy lực, lại chưa bao giờ làm Mục Vân thất vọng.
Mục Vân muốn... Lấy một địch hai.
Trong nháy mắt này, Dương Khai Thái và Dương Tử Quỳnh hai người, tức giận không thể cưỡng lại.
Chỉ là một Tổ Thần nhất lưu, khinh thường bọn họ như thế?
- Dương Song Thành, Dương Hồng, các ngươi còn sửng sốt làm cái gì?
Dương Khai Thái phẫn nộ nói:
- Hôm nay người xuất hiện ở nơi này, toàn bộ giết không tha cho ta.
- Vâng.
- Vâng.
Dương Song Thành và Dương Hồng hai người, hiện tại trên người chiến ý chợt.
Lão tổ xuất hiện, còn sợ cái gì?
Giết là được rồi.
Bá bá bá......
Ba trăm cốt vệ hiện tại, vững vàng bảo vệ Tần Mộng Dao, Bích Thanh Ngọc và Minh Nguyệt Tâm ba người ở trung ương.
Xung quanh, gần một ngàn cao thủ đứng đầu Dương tộc không ngừng vây công.
Trong nháy mắt này, chém giết lại bắt đầu.
Mục Vân lơ lửng hư không, nhìn dòng sông lớn xung quanh, hiện tại bị hủy trong chốc lát.
Đối diện, Dương Khai Thái và Dương Tử Quỳnh hai người, trong mắt tràn ngập sát khí.
Trong mắt hai người bọn họ, Mục Vân chẳng qua cuồng vọng tự đại. Nếu hôm nay, Mục Thanh Vũ đứng ở đây, hai người bọn họ chỉ sợ chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng lần này, thì khác.
Nếu Mục Thanh Vũ lựa chọn không xuất hiện, vậy bọn họ, triệt để giết Mục Vân, bù đắp tổn thất của Dương Tộc hôm nay trở về.
- Giết!
Vù vù.
Dương Khai Thái và Dương Tử Quỳnh hiện tại bước ra, toàn thân sát khí, trong nháy mắt tràn ngập, tràn ngập hung ác.
Mục Vân lạnh lùng đối mặt:
- Giết.
Chín thân ngoại hóa thân, lần thứ hai xuất phát, quấn quanh một người.
- Lại dùng chiêu cũ?
Dương Khai Thái phẫn nộ nói:
- Thủ đoạn giết con ta, muốn đến đối phó lão phu, người si nói mộng.
Trong nháy mắt, thân ảnh Dương Tử Quỳnh bị chín phân thân quấn lấy, nhưng Dương Khai Thái lại đánh về phía Mục Vân.
Ầm...
Nện tới một quyền, thân ảnh Mục Vân hiện tại, lui về sau gần vạn thước, mặt đất xuất hiện một vết nứt dài vạn trượng, rộng tới mấy ngàn thước.
Một quyền của Hư Thánh, kết hợp thiên địa thế, đã không phải nhân lực đơn giản gây ra.
- Hiện tại sợ chết, còn kịp.
Dương Khai Thái hừ nói.
- Sợ chết? Không phải ngươi nên sợ à.
Mục Vân cắt lời, thân ảnh cao ngất.
Nhìn thấy một màn này, lửa giận trong lòng Dương Khai Thái triệt để bộc phát ra.
Người này, quả thực cực kỳ cuồng vọng.
Ầm...
Mặt đất nứt ra, lại xuất hiện một tia ba động, từ từ bao trùm.
Hai thân ảnh, hiện tại triệt để giao thủ, lực lượng điên cuồng, tàn sát đại địa phương viên trăm dặm, bừa bãi không ra bộ dáng.
Mà bên kia, Dương Tử Quỳnh đối mặt với chín phân thân của Mục Vân, căn bản không sợ hãi, liên tục đánh ra sát chiêu, chín thân ngoại hóa thân, bị Dương Tử Quỳnh gắt gao áp chế.
Đây là chỗ kinh khủng của Hư Thánh.
Mặc dù Tần Mộng Dao là cảnh giới Tổ Thần đứng đầu, thân mang băng hoàng thần phách, cũng không cách nào chống lại.
Mặc dù chín thân ngoại hóa thân của Mục Vân cường hoành, cũng không cách nào chống lại.
Một bước chênh lệch, nhưng lại xa xôi như thiên và địa.
- Hỗn tiểu tử, ngươi quá coi trọng mình!
Dương Khai Thái hiện tại khí tức lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn Mục Vân thở hồng hộc ở bên kia.
Truy Mệnh Thần Kiếm, Xích Linh Thần Thương, đều là thần binh lợi khí nhất đẳng của thần giới.
Nhưng hiện tại, lại có chút suy đồi.
Mục Vân hiểu được, cũng không phải hai đại thần khí yếu, mà là mình yếu.
- Thôi!
Mục Vân hiện tại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
- Không trả giá đắt, muốn giết các ngươi, xem ra không có khả năng.
Đối mặt với lời này, Dương Khai Thái lại cười nhạo một tiếng.
- Đã như vậy, ta cũng chỉ có thể vi phạm một ít lời hứa.
Mục Vân từ từ, để thương kiếm sang bên cạnh, một cỗ khí tức cuồng bạo, từ trong thân thể từ từ phóng thích ra.
- Hai lão già, khi dễ tôn tử ta, tính là bản lĩnh gì? Có bản lĩnh để lão thái bà ta đến đánh một trận cùng các ngươi.
Nhưng mà lúc này, một tiếng quát, đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, sau lưng Mục Vân, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Một thân váy dài màu tím, bao bọc thân thể, thoạt nhìn dung nhan chừng bốn năm mươi tuổi, hiện tại mang theo một chút sương lạnh.
Nữ nhân này mặc dù thoạt nhìn bộ dáng bốn năm mươi tuổi, nhưng thần thái ung dung hoa quý, khí tức phiêu đãng chìm nổi, hơi phấn nộn, không giống hồng phấn giai nhân, mà làm cho người ta một loại cường thế bá đạo của thượng vị giả.
Uy vũ bất phàm, khí chất nữ hoàng.
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Mục Vân.
Hơn nữa, không khó để nhận ra, nữ nhân này nếu ở tuổi tần Mộng Dao cùng Minh Nguyệt Tâm, tuyệt đối là nữ tử tuyệt thế nhất đẳng trong thần giới.
Chờ đã!
Mục Vân hiện tại ngẩn ra, khi dễ tôn tử ta? Mình khi nào, có thêm một bà nội?
Theo hắn biết, bà nội của hắn, cũng chính là mẹ đẻ của Mục Thanh Vũ, thê tử của gia gia Mục Phong Trần, từ mấy vạn năm trước đã tọa hóa!
- Nhân nãi nãi.
Mà nhìn thấy một đạo thân ảnh kia, Bích Thanh Ngọc đột nhiên kích động.
- Nhân nãi nãi?
Tần Mộng Dao cùng Minh Nguyệt ở một bên đều ngẩn ra.
- Ừm!
Bích Thanh Ngọc gật đầu nói:
- Nhân nãi nãi, là nghĩa nữ do tổ phụ ta nhận nuôi, sau đó gả cho tộc trưởng Mục tộc lúc đó, cũng chính là gia gia của Vân lang - Mục Phong Trần.
- Năm đó Bích tộc ta bị diệt, chỉ còn lại một mình ta, nghe nói Nhân nãi nãi bởi vì việc này mà cùng Mục Phong Trần lão tộc trưởng nháo rất không vui, sau đó, trong Mục tộc truyền ra, Nhân nãi nãi vì báo thù, bị người giết tọa hóa.
- Ta cũng không nghĩ tới, Nhân nãi nãi cư nhiên còn sống.
- Bích Nhân Uẩn.
Mà hiện tại, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận