Vô Thượng Thần Đế

Chương 59: Ngươi không muốn, nhưng ta muốn

- A? Ba tên này, cũng là tùy tiện lừa gạt một chút thôi, cái gì mà mắt sáng như đuốc!
- Ta nhìn cũng không phải như vậy nha!
Tần Mộng Dao thông minh nói:
- Mặc dù Mặc Dương mặt ngoài nhìn như tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi, nhưng vẫn có chút thiên phú tu luyện, mà Tề Minh là chi nhánh của Tề gia, không được chào đón, cho nên hắn mới khúm núm, nhưng theo ta hiểu rõ, hắn cảm ngộ rất cao đối với luyện khí, chỉ là từ đầu đến cuối không có cơ hội, những luyện khí sư kia của học viện, làm sao có thời giờ dạy một học sinh lớp sơ cấp như hắn. Mà Diệu Tiên Ngữ, bản thân chính là hai đại thiên tài luyện đan, sáng ngang với Uông Vân Kỳ ở Bắc Vân thành, hai người bọn họ vốn là mạnh ngang nhau!
- Nhìn như tùy ý chọn lựa, nhưng Mục đạo sư vẫn rất dụng tâm nha!
Tần Mộng Dao khẽ mỉm cười nói.
- Ách... Còn có chuyện này?
Mục Vân gãi đầu một cái.
Nói thật, hắn sắp xếp như thế, chỉ là tùy ý chọn lựa mà thôi, dạy bảo những nhóc con này, Mục Vân hắn vẫn rất có lòng tin.
- Hiện tại, Tần tiểu thư cũng sắp bước vào nhục thể cửu trọng Thông Linh cảnh đi?
- Ừm, mấy ngày nay chắc nàng ấy có thể đột phá!
- Quả nhiên! Không thể không nói, trong Bắc Vân thành, nếu bàn về thiên tài, không ai có thể so với cô!
Lời này của Mục Vân cũng không phải giả dối, Băng Hoàng Thần Phách, thần phách cường đại như thế, tương lai của Tần Mộng Dao, tu vi của nàng tuyệt đối là sẽ một bước lên trời!
- Đừng nghĩ đổi chủ đề, ẩn nấp chín năm, thiên tài một buổi quật khởi, Mục đạo sư, không thể không nói, cái từ nhẫn nhịn này, đều không thể hình dung ngươi!
- A? Tần tiểu thư, ta hỏi cô một vấn đề!
- Cái gì?
- Nếu như đây thật là ta cố tình sắp xếp, vậy ai sẽ dạy Tề Minh luyện khí? Ai dạy Diệu Tiên Ngữ luyện đan?
- A...
Nghe được lời này, Tần Mộng Dao ngẩn người.
Đúng, mặc dù thực lực của Mục Vân tăng lên rất nhanh nhưng hắn đối với luyện khí, tựa như là không thể thông nhất khiếu, đối với luyện đan, cũng chỉ là lý luận rất mạnh!
- Mục đạo sư đối với luyện đan cũng không phải không biết gì!
Đang lúc Tần Mộng Dao sững sờ, một đạo âm thanh như chuông bạc vang lên.
Diệu Tiên Ngữ đi tới, nhìn bóng lưng Mục Vân rời đi nói:
- Mục đạo sư không gì làm không được, không chỉ có dược lý luận rất mạnh đối với đan, luyện đan cũng rất mạnh!
Diệu Tiên Ngữ nhìn dung nhan Tần Mộng Dao tuyệt mỹ, nàng bất ngờ nói:
- Tần đạo sư, nghe nói người có hôn ước với Mục đạo sư?
- A, ừ...
Tần Mộng Dao bị Diệu Tiên Ngữ hỏi như vậy, cũng vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng nàng lại vô thức gật đầu xem như trả lời.
- Hắc hắc, ta biết hôn ước giữa hai người các ngươi là giả, nam nhân giống như Mục đạo sư, người không muốn, nhưng ta thì muốn!
Diệu Tiên Ngữ bỏ xuống lời này, một đường chạy chậm, đuổi lên trước mặt Mục Vân.
- Cái này…. Cái gì là ý gì!
Khuôn mặt của Tần Mộng Dao đỏ lên, nhìn phương hướng hai người kia rời đi, gia hỏa này từ bao giờ lại trở nên có sức hấp dẫn như vậy!
Phong ba ngắn ngủi đã kết thúc, nhưng Mục Vân biết, mọi việc cũng đều chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Hiện nay, Mạc đại sư đã rời khỏi Bắc Vân thành, đi đến Nam Vân thành, kinh đô của Nam Vân Đế Quốc, Lục Khiếu Thiên cũng không thể nào mãi luôn che chở cho hắn.
Mà lại trong Mục gia, đại trưởng lão, nhị trưởng lão vì Mục Lang cùng Mục Khoảnh bị phế, bọn hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ hại hắn.
Lúc này, ở Bắc Vân thành, Mục, Tần, Uông, Điêu bốn đại gia tộc vốn không vừa mặt nhau, nếu đại trưởng lão và nhị trưởng lão dùng thủ đoạn quá kích, làm ra chuyện khác người, nghĩa phụ thân là tộc trưởng Mục gia, dưới loạn trong giặc ngoài, chỉ sợ hắn rất khó xử trí.
Hơn nữa, trong học viện, vì chính mình quật khởi, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người chơi ngáng chân.
Như Đông Phương Ngọc trước đó chỉ là mới bắt đầu!
- Xem ra trước mắt, ta vẫn cần tăng lên thực lực!
Mục Vân vuốt ve nhẫn không gian trên ngón tay, hạ quyết tâm, đi về phía phòng luyện công trong học viện.
Bây giờ, hắn chỉ là nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, trong cơ thể hắn mặc dù chứa chân nguyên, nhưng cũng không phải của bản thân hắn, chỉ có chân chính bước vào thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, trong cơ thể sẽ sinh ra chân nguyên, dùng chân nguyên rèn luyện kinh mạch, mới xem như hoàn toàn bước vào con đường võ giả.
Mà đến lúc đó, có rất nhiều võ kỹ, hắn cũng có thể chân chính thi triển ra!
Đi vào phòng luyện công, lựa chọn một căn phòng tu luyện, Mục Vân lập tức đi vào.
Ngưng Mạch Đan, chính là cô đọng kinh mạch của bản thân, là giai đoạn chuẩn bị nền móng cho chân nguyên có thể tiến nhập vào thân thể, dùng kinh mạch hấp thụ chân nguyên.
Nếu như cường độ của kinh mạch không đủ, võ giả nhẹ thì kinh mạch bị phế, nặng thì tính mệnh cũng không có.
Mà bây giờ, Mục Vân chuẩn bị bước ra một bước cuối cùng kia, chuẩn bị tiến vào Ngưng Nguyên cảnh!
- Dựa vào tư chất và thể chất hiện tại của ta, rèn luyện kinh mạch và ngưng tụ chân nguyên đều không phải vấn đề, chỉ là, thu vào được bao nhiêu chân nguyên lại liên quan đến việc vấn đề tăng lên cảnh giới trong tương lai, vẫn cần vạn phần cẩn thận!
Mục Vân bình tĩnh lại, lấy ra Ngưng Mạch Đan, không chút do dự, một hơi nuốt xuống!
Ngưng Nguyên cảnh chính là sau khi khí kình của võ giả hoàn toàn rèn luyện xong kinh mạch, dùng cơ thể làm vật chứa, dẫn chân nguyên trời đất vào trong thân thể, rồi dùng chân nguyên rèn luyện thân thể.
Nhục thể thập trọng, cảnh giới ban đầu là dùng sức mạnh rèn luyện thân thể, có thể giúp cho lực lượng nhục thân tăng lên gấp bội.
Mà về sau, trong cơ thể võ giả sinh ra khí kình, dùng khí kình rèn luyện thân thể.
Thời điểm khí kình đã rèn luyện thân thể của võ giả đến mức độ hoàn mỹ, thì dùng thân thể làm con đường, dẫn tiếp thiên địa chân nguyên, bước vào Ngưng Nguyên cảnh.
Nhục thể thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, mới là võ giả chân chính bước vào con đường tu luyện.
Mục Vân nuốt Ngưng Mạch Đan vào trong bụng, trong cơ thể hắn dâng lên một cỗ khí tức khô nóng, chậm rãi tụ lại.
Đây là hiệu quả tác dụng của Ngưng Mạch Đan, Mục Vân bình tĩnh cảm ngộ.
Dưới tác dụng của Ngưng Mạch Đan, dần dần lan ra mỗi một đường kinh mạch trong cơ thể Mục Vân, khí tức nóng rực kia giống như dung nham chảy xuôi trong cơ thể hắn.
Loại chảy xuôi này, thứ nhất là loại bỏ hết tạp chất trong kinh mạch trong cơ thể Mục Vân, còn tác dụng khác là rèn luyện tính bền dẻo kinh mạch của hắn.
Loại đau đớn này, kiếp trước, Mục Vân không biết trải nghiệm qua bao nhiêu lần.
Nhưng là bây giờ lại trải nghiệm thêm một lần, hắn vô cùng đầu tỉnh táo, có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau đớn sâu sắc mỗi một lần nó chảy qua mỗi tất trong cơ thể, vẫn y như cũ khiến Mục Vân cảm thấy lo lắng.
Mặc dù kiếp trước, hắn đã thể nghiệm qua loại cảm giác này, nhưng bây giờ, căn cơ căn bản nhất của Mục Vân cũng không bằng kiếp trước.
Mà lại, hắn cảm nhận được sức ép lớn nhất, cũng không phải tới từ thống khổ mà thân thể của hắn tiếp nhận, mà là cảm giác vô cùng buồn ngủ đến từ trong não.
Giờ phút này, Tru Tiên Đồ như vạn quân chi sơn, đè ở đỉnh đầu Mục Vân, phảng phất như tấn thăng cũng không phải Mục Vân hắn, mà là Tru Tiên Đồ.
Loại cảm giác này rất kì lạ, nhưng hắn lại nhất định phải tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận