Vô Thượng Thần Đế

Chương 2904: Vậy ngươi thả ra ta

Võ giả Địa Thần cảnh, câu thông đại địa chi hồn, long lực bản thân tăng trưởng cực hạn.
Mà hiện tại đã đạt tới thời khắc cường đại nhất.
Bản thân hắn mang huyết mạch Mục Tộc, cường đại hơn người khác mấy lần.
Hiện tại, có thể không chút cố kỵ cấm kỵ của Mục tộc, thôn phệ huyết nhục thần hồn của người khác tăng lên cho mình, tuy rằng chỉ có thể hấp thu một bộ phận lực lượng, nhưng so với người khác, mạnh hơn nhiều lắm.
Hiện giờ cảnh giới Địa Thần đỉnh phong, có thể có được hai ngàn long lực, đã có thể nói là thiên tài, hắn lại mạnh gấp đôi.
Lực lượng chen chúc mà ra, hào khí trong lòng Mục Vân càng thịnh.
- Thác Bạt Xuyên, Cát Uyên, tới giết ta.
Mục Vân hiện tại điên cuồng gào thét nói.
- Trảm!
Thác Bạt Xuyên hét lớn một tiếng, lao ra.
Hắn biết, hôm nay là thời cơ tốt nhất để chém Giết Mục Vân. Bỏ lỡ ngày hôm nay, trong hơn hai năm tới, trong dị không gian đại lục này, muốn giết Mục Vân, khó có thể lên trời.
- Muốn chết.
Mục Vân hiện tại không sợ hai người giết tới, chỉ sợ hai người hiện tại đột nhiên chạy mất.
Hắn chân mang xiềng xích, hiện tại muốn đuổi giết hai người, không có khả năng.
Thế nhưng hai người muốn giết hắn, vậy thì đơn giản hơn nhiều.
Phanh...
Song quyền xuất kích, bốn ngàn long lực, phối hợp câu thông đại địa chi hồn phạm trù hai ngàn thước, lực lượng toàn thân Mục Vân quả thực rất khủng bố.
Thác Bạt Xuyên và Cát Uyên vừa xông lên, bị Mục Vân đấm ngã. Mà cùng lúc đó, trong thân thể hai người, lực lượng chen chúc mà ra, từng đạo khuếch tán ra, Mục Vân vung tay lên, một cỗ lực hút cường đại, bao trùm tu vi hai người.
Thùng thùng...
Hai người hiện tại chỉ cảm giác, trái tim đều muốn đột nhiên nhô ra.
Muốn chạy. Nhưng hiện tại, làm sao chạy thoát.
Mục Vân không cho bọn họ bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Đông...
Tiếng nặng nề vang lên, thân ảnh hai người hiện tại rơi xuống đất. Thế nhưng, đã không có khí tức.
Hai thi thể, dần dần lạnh lẽo.
Mục Vân hiện tại thở ra một hơi, trong lòng càng thoải mái không thôi.
Mặc dù không có khiến cho hắn bước vào cảnh giới Địa Thần viên mãn, nhưng loại cảm giác này, thật sự thoải mái.
Thôn phệ huyết mạch, cùng một cỗ lực lượng độc đáo trong cơ thể hắn phối hợp, bổ sung cho nhau.
Hương vị rất thoải mái.
- Ngươi cư nhiên cởi bỏ xiềng xích.
Thôi Khả Tình nhìn thấy bên này, vẻ mặt nhất thời cả kinh.
- Đúng vậy.
- Vậy còn sửng sốt làm gì? Giúp ta!
Thôi Khả Tình thúc giục nói.
- Giúp? Tại sao?
Mục Vân mở lời:
- Mấy người các ngươi, trong khoảng thời gian này đã làm ta rất thảm, hiện tại để cho ta hỗ trợ? Giúp đỡ, phải trả giá.
- Ví dụ như, ba người các ngươi, tư sắc tốt nhất, cùng ta ngủ một giấc, nói chuyện phiếm, trao đổi sâu sắc như thế nào? Ta có thể xem xét việc giúp các ngươi.
- Đăng đồ tử.
- Ta vốn là đăng đồ tử.
Mục Vân cười nói:
- Lúc các ngươi bắt được ta, không phải đã nói ta là thế sao? Chậc chậc, đến bây giờ, ta còn chưa quên, phong cảnh xinh đẹp của Thanh sư tỷ cùng chư vị sư tỷ ở trong ao đây, thật sự làm cho người ta phun trào máu mũi.
- Ngươi......
Nghe được lời này, Thôi Khả Tình giận dữ.
Nàng biết, Mục Vân cố ý chọc giận các nàng.
- Mục Vân, ngươi một nam tử hán đại trượng phu, mình gây ra tai họa, tự mình giải quyết, chúng ta bị ngươi liên lụy, hiện tại ngươi còn xem kịch hay sao?
Thư Tư Kỳ hừ nói:
- Trách chúng ta nhìn lầm người.
- Thư Tư Kỳ, bây giờ là các ngươi cầu xin ta? Ngươi có thể bỏ xuống kiêu ngạo trong lòng hay không.
- Ta thấy, Thanh Viện Viện Tựa hồ ở trong tay Tần Hàm cùng Vương Lương, kiên trì không được.
Mục Vân cười nói:
- Nghiêm Khoan, Đỗ Bính này, nghe nói là cao thủ xếp thứ mười bảy, mười tám của Thiên Linh bảng, hai người các ngươi xếp hạng bao nhiêu ở Thiên Linh bảng?
Vừa nghe lời này, Thôi Khả Tình cùng Thư Tư Kỳ càng thẹn quá hóa giận.
Hai người các nàng ở Thiên Linh bảng, đúng là bài danh không cao.
Đối mặt với Nghiêm Khoan cùng Đỗ Bính, cũng chỉ có thể bị động phòng thủ.
Nhưng thời gian trôi qua, nhất định sẽ thất bại.
Mà Thanh Viện Viện Tuy rằng là bài danh thứ tư Thiên Linh bảng, thế nhưng, Tần Hàm cùng Vương Lương hai người, cũng không phải dễ chọc phải.
Ai thắng ai thua, còn khó nói.
Quan trọng nhất, các tỷ muội phải đối mặt với đối thủ gấp ba lần của họ, rất khó để duy trì.
Lúc này, Mục Vân còn ở chỗ này nói lời lạnh lẽo, thật sự rất đáng ghét.
Mục Vân tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ngay từ đầu Thanh Viện Viện bắt hắn không sai, nhưng cũng gián tiếp cứu mạng hắn.
Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra, Thanh Viện Viện không xấu tính, chỉ là tâm tính cao ngạo, hơn mười ngày nay ở chung, những nữ nhân này còn rất chiếu cố hắn.
Nhưng hiện tại, hắn muốn trút ra một hơi, sửa lại tật xấu thối của mấy nữ tử này.
Đừng lúc nào cũng cho rằng, trời đất rộng lớn, các nàng lớn nhất, tuy rằng một số phương diện, đúng là như thế...
Nghiêm Khoan và Đỗ Bính hiện tại đều đối mặt với Thôi Khả Tình và Thư Tư Kỳ hai người, xuống tay tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Trận chiến này, chỉ có thể thắng.
Phanh...
Đột nhiên, Thư Tư Kỳ trượt xuống, bị Đỗ Bính công kích rơi vào hạ phong, sắc mặt cả người có chút tái nhợt, thân ảnh bạo lui.
Đỗ Bính bắt được cơ hội này, tự nhiên sẽ không buông tha, phi nước đại mà ra.
- Thư sư tỷ, ta đến cứu ngươi!
Mục Vân nhìn thấy một màn này, nhất thời phi thân bay lên, đón Thư Tư Kỳ.
Thân thể mềm mại trong lòng, hương thơm ngát vào mũi, bàn tay Mục Vân bóp bóp, khiến Thư Tư Kỳ tức giận không thôi.
Nhưng hiện tại, Đỗ Bính đã là giết tới.
- Thư sư tỷ, không sao chứ?
Mục Vân cười xấu xa nói:
- Người xấu như vậy, đến đối phó Thư sư tỷ, ta sẽ giáo huấn hắn.
- Vậy ngươi buông ta ra.
- Cái này cũng không được.
Hai tay Mục Vân ôm lấy Thư Tư Kỳ, chiếm hết tiện nghi, nói:
- Thư sư tỷ còn chưa xin lỗi ta, thả ngươi, ngươi chạy thì làm sao bây giờ?
- Vậy ngươi tay đừng dò xét lung tung.
- Không có nha…
Mục Vân vội vàng nói:
- Ta đây là vì bảo vệ tốt cho ngươi, cho nên phải xem khắp nơi trên người ngươi có bị thương hay không.
- Ngươi......
- Muốn chết, vậy cùng đi chết đi.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Đỗ Bính tự nhiên vô cùng phẫn nộ. Mục Vân này, quả thực coi hắn như không có gì, đây là vũ nhục hắn.
Trong lòng Mục Vân cười lạnh, giết ra.
Thư Tư Kỳ kinh hô một tiếng, vội vàng hai tay ôm chặt lấy cổ Mục Vân.
Một mảnh hương thơm, làm cho trong lòng Mục Vân rất đắc ý.
Những nữ nhân này, cao ngạo không thôi, phải để cho bọn họ biết, cái gì mới là cao ngạo.
Mấy ngày nay bị bắt, trong lòng Mục Vân rất khó chịu.
Bây giờ, rất tuyệt vời.
- Muốn chết!
Đỗ Bính cầm trường kiếm, một kiếm vẽ ra, kiếm khí gào thét.
Hai chân Mục Vân hiện tại bị xích sắt khóa lại, hai tay ôm chặt lấy Thư Tư Kỳ, không có bất kỳ thủ đoạn nào để công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận