Vô Thượng Thần Đế

Chương 1132: Đánh Vỡ Chuyện Tốt? (1)

Minh Nguyệt Tâm triển khai hai tay hai chân, như một hồ điệp huyền không mở rộng tứ chi, một tia không rơi, toàn bộ dáng người hiện ở trong mắt Mục Vân.
Nuốt nước miếng một cái, Mục Vân im lặng nói:
- Vậy ngươi đang làm cái gì?
- Còn không phải ngươi?
Minh Nguyệt Tâm khẽ nói:
- Ta vốn đang tiếp nhận truyền thừa, tu luyện bí pháp, là ngươi đánh vỡ tu luyện của ta mới có thể khiến cho ta đụng chạm cấm chế trận pháp của băng hồ, ta bị trói buộc.
- Sao có thể trách ta...
Mục Vân còn chưa nói hết lời, Minh Nguyệt Tâm trừng mắt.
- Được được được, vậy ngươi nói cho ta, như thế nào mới có thể để ngươi đi xuống, hoặc là mặc xong quần áo?
- Ngươi mặc cho ta.
Minh Nguyệt Tâm quát lạnh một tiếng.
- Ta? Mặc cho ngươi?
Mục Vân ngẩn ngơ, nói:
- Ta mới không làm, ai biết ngươi có phải dẫn dụ ta, thiết kế mỹ nhân kế, muốn một kích lấy mạng ta hay không?
- Ngươi... Nếu như ta có thể giết ngươi, hiện tại đã động thủ!
Suy nghĩ một hồi, Mục Vân cảm giác có đạo lý, nhẹ gật đầu, phi không bay lên, lấy ra một bộ quần áo của mình, khoác lên trên người Minh Nguyệt Tâm.
- Làn da của ngươi thật đẹp!
Cách gần đó, Mục Vân nhìn càng thêm rõ ràng, không khỏi mở lời.
- Ngươi vô sỉ!
Nghe đến lời này, Mục Vân bất đắc dĩ chép miệng, không có giải thích.
- Bất quá, ta nghĩ khi ngươi mắng ta hẳn là nênngẫm lại, nếu những người khác đến liền sẽ không mặc xong quần áo cho ngươi, mà cởi luôn quần áo của mình.
Nghe đến lời này, Minh Nguyệt Tâm tỉnh táo chốc lát.
Mục Vân nói không sai, Mục Vân mặc dù đưa mắt nhìn những thứ không nên nhìn, nhưng bây giờ chí ít không có ý nghĩ xấu.
- Ngươi chậm một chút!
Giờ khắc này, Mục Vân lơ lửng giữa không trung, cầm y phục của mình mặc vào cho Minh Nguyệt Tâm.
Những năm gần đây ở cùng một chỗ với mấy người Tần Mộng Dao, Mục Vân tối đa cũng giúp các nàng mặc váy sam các loại quần áo, thật không có giúp những nữ nhân khác mặc y phục của mình.
Xấu hổ!
Mục Vân trái phải khuấy động một hồi lâu, tận lực không đụng chạm Minh Nguyệt Tâm, lại thủy chung không cách nào mặc quần áo cho Minh Nguyệt Tâm.
- Minh Nguyệt Tâm, không có ý tứ, ta đụng ngươi một chút.
Mục Vân cười hắc hắc, bàn tay vòng qua phía sau lưng Minh Nguyệt Tâm, như muốn mặc lên quần áo.
- Đừng!
Chỉ là, Minh Nguyệt Tâm còn chưa nói xong lời, Mục Vân đã động thủ.
Tiếng vù vù bất ngờ vang lên, Mục Vân chỉ cảm thấy bên trong thân thể giống như triệt để bị một cỗ lực lượng dính vào.
Từ mặt ngoài thân thể Minh Nguyệt Tâm truyền đến một đạo lực hút cường hoành, hấp thụ hắn.
Bộp một tiếng vang lên, cả người Mục Vân áp vào trên người Minh Nguyệt Tâm, hai tay càng từ bảo trụ phía sau lưng đem Minh Nguyệt Tâm.
Được rồi, lần này không cần mặc quần áo, Mục Vân thành quần áo của Minh Nguyệt Tâm.
- Ngươi đang làm cái gì?
Bóng dáng Mục Vân dựa vào, Minh Nguyệt Tâm cảm giác được một cỗ khí tức nam nhân đặc biệt, thở hổn hển nói.
- Mặc quần áo cho ngươi.
Mục Vân im lặng nói:
- Hiện tại xem ra, không cần mặc.
- Ai bảo ngươi đụng ta.
- Không động vào ngươi ta mặc không được.
- Lần này thì sao?
Minh Nguyệt Tâm lo lắng nói.
- Lần này ta đem bản thân mình làm quần áo cho ngươi mặc, ngươi cũng không cần lo lắng ta nhìn địa phương khác không thể nhìn của ngươi, còn có quần áo che kín thân thể.
Giờ khắc này Mục Vân đem bản thân mình ngăn ở trước người Minh Nguyệt Tâm, cũng thực là che hết toàn thân cao thấp cho Minh Nguyệt Tâm.
Chỉ là bộ dáng hai người hợp lại cùng nhau, thực sự quá mức quái dị.
Cái tư thế này, Mục Vân chỉ cảm thấy, nếu như đổi thành Tần Mộng Dao mấy người, ngược lại rất vui vẻ, chỉ là hiện tại, đối mặt một gương mặt băng lãnh, Mục Vân lại cảm giác hương vị có chút bất thiện.
Ai biết nữ nhân này sẽ làm ra chuyện gì, vạn nhất nhịn không được dụ hoặc bản sắc nam nhi của mình, làm thịt mình, kia thật là khóc cũng không có địa phương để khóc.
Chỉ là giờ phút này, nếu Minh Nguyệt Tâm biết ý nghĩ trong lòng Mục Vân, chắc hẳn sẽ thất khiếu chảy máu.
- Ngươi đừng dựa vào ta gần như vậy.
Minh Nguyệt Tâm rốt cục nhịn không được, mở miệng quát.
- Ta cũng không muốn, đại tiểu thư, hiện tại hai người chúng ta đều bị khốn trụ được chưa?
Mục Vân bất đắc dĩ nói.
Nào biết được mình xâm nhập đến bên trong băng hồ, thế mà đụng tới Minh Nguyệt Tâm, còn coi nàng là thành một khối gỗ, quả thực là... Khóc không ra nước mắt.
Chỉ là Minh Nguyệt Tâm hiển nhiên không có kinh nghiệm nam nữ, bị Mục Vân dán sát như vậy, mình còn không có quần áo, lộ ra rất xấu hổ bất an, thân thể giãy dụa, không ngừng loạn động.
Chỉ là bất động còn tốt, vừa khẽ động, lại muốn mạng già của Mục Vân.
Hai người cách gần như vậy, Mục Vân không có biểu thị, đó mới là gặp quỷ.
- Ngươi...
Đột nhiên, gương mặt Minh Nguyệt Tâm xinh đẹp đỏ bừng, nhìn Mục Vân, đỏ mặt đến trên cổ.
- Cái này cũng không thể trách ta, ngươi đừng nhúc nhích không được sao? Ngươi vừa khẽ động, ta không có cách nào khống chế!
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Mà lại, tốt xấu gì ngươi cũng phải nghĩ ta là một nam nhân bình thường, được chưa?
- Ta không động, ngươi quản tốt đồ chơi của ngươi, nếu không đừng trách ta cắt nó đi.
Cắt đi!
Đủ hung ác!
Chỉ là cái này vừa lên, căn bản không thể xuống, ngược lại để Minh Nguyệt Tâm càng thêm khó mà an tâm.
Minh Nguyệt Tâm vốn định chờ một lúc có lẽ sẽ xong, không nghĩ tới lại chờ một canh giờ, vẫn như cũ còn hiên ngang.
Chỉ là trong vòng một canh giờ qua, Mục Vân đúng là rất thành thật.
Một đôi mắt Mục Vân cũng coi như trung thực, không có loạn nghiêng mắt nhìn ở trên người nàng, nhưng không ngừng quay đầu, nhìn toàn bộ trên mặt hồ.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
- Tìm mấu chốt phá giải trận pháp!
Mục Vân im lặng nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn bị treo ở trên đây một đời, vạn nhất ta không cẩn thận, đem quần áo mình phá tan, tạo thành tổn hại lên trên người ngươi, người nào chịu?
- Ngươi...
Minh Nguyệt Tâm vừa định phát tác, thế nhưng nghĩ đến vạn nhất thật xuất hiện loại tình huống này, kia mới thật sự là cả một đời khó mà an tâm.
Nếu loại tình huống này bị Mục Vân cho tổn thương, thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng liền xong.
Bị một nam nhân chinh phục dưới loại tình huống này, nàng căn bản không có cách tiếp nhận.
- Ta có biện pháp giải quyết, bất quá, ngươi nhất định phải đáp ứng ta hai cái chuyện.
- Ngươi có biện pháp giải quyết?
Minh Nguyệt Tâm dẫn đầu nghĩ tới không phải Mục Vân đưa ra điều kiện gì, mà là hoài nghi năng lực của Mục Vân.
- Ngươi hoài nghi năng lực của ta?
Mục Vân vô sỉ cười nói:
- Năng lực của ta, không phải ngươi đã cảm thấy rồi sao?
Nói, Mục Vân còn cúi đầu xuống, cười quái dị.
- Lăn đi!
Minh Nguyệt Tâm khẽ nói:
- Ngươi có biện pháp gì?
- Ngươi đừng quản ta dùng biện pháp gì, ta chính là có thể phá vỡ trận pháp này, chỉ là ngươi nhất định phải đáp ứng ta hai chuyện.
- Chuyện gì?
- Thứ nhất chính là, sau khi thả ngươi, ngươi tuyệt đối không thể giết ta! Thứ hai chính là, giải khai trận pháp, có thể sẽ động tay chân lên người của ngươi, ngươi cần chịu đựng.
- Không giết ngươi, có thể.
Minh Nguyệt Tâm gật đầu nói:
- Chỉ là, ngươi nói động chút tay chân, là có ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận