Vô Thượng Thần Đế

Chương 2687: Giác Đấu Trường (1)

Mà ở trung ương, bên trong một cái lồng sắt dài rộng hơn trăm thước, cao hơn mười thước, hai đạo thân ảnh lúc này đang đánh nhau cùng một chỗ.
Không có binh khí, hai người tay không, hiện tại ở trong lồng sắt, điên cuồng công kích đối phương, mọi người xung quanh đều gầm thét không ngừng.
- Xem cái gì mà xem, mau tới đây đăng ký.
Một gã chấp sự hiện tại dẫn theo hơn hai mươi người, đi vào bên trong.
- Mỗi người đều báo tên của mình.
- Tỉnh Nhiên.
- La Thượng.
- Mục Vân.
- ......
Sau khi thống kê tên, Quân Vô Hối kia đứng ở một bên, không mở miệng nữa.
Mà bên kia, Khô tiên sinh hiện tại nhìn mọi người, mở lời:
- Được rồi, hiện tại nói cho các ngươi quy củ đấu trường.
- Ở chỗ này, cho mỗi người mỗi người ba cơ hội, cùng người khác giao chiến, ba trận toàn thua, đó chính là chém lập quyết, ba trận toàn thắng, thì thăng cấp, mỗi người có thắng bại, liền lưu lại chờ kiểm tra thêm.
- Nhớ kỹ, nơi này là đấu trường, trên sân, các ngươi cần phải làm ra quyết đấu đặc sắc nhất, vừa rồi nhìn thấy bên kia sao? Nơi đó là lôi đài lớn nhất, các ngươi ai có thể một trận bất bại, liền có thể đến nơi đó tiến hành giác đấu, nhưng hiện tại, là ở bên này.
Khô tiên sinh nói xong, mang theo hơn hai mươi người đi tới bên kia.
Lôi đài bên này rất nhiều, nhưng lớn nhỏ bất quá mười thước, hơn nữa người vây xem rất thưa thớt.
Nhưng Mục Vân nhìn thấy, vẫn có người thích loại lôi đài thi đấu này, đứng ở bên lôi đài, đặt cược hô to.
- Lão Hạ.
Khô tiên sinh tuyển nhận, một lão giả hiện tại đi vào.
Lão giả kia một thân vải thô, dáng người gầy gò, thoạt nhìn rất suy đồi.
- Lại có một nhóm người mới tới?
Lão Hạ nhìn mọi người, nói:
- Được rồi, ta sắp xếp bọn họ lên sân khấu.
- Được.
Nhất thời, hơn hai mươi người bị phân tán đến hơn hai mươi lôi đài.
- Cẩn thận một chút.
Mục Vân nhìn Tạ Thanh nói.
- Yên tâm đi, đánh không lại, ta còn có thể chịu đựng được, mệt cũng mệt chết bọn họ.
- Ừm.
Bây giờ họ thuộc về cừu con đang chờ làm thịt, không có cách nào để lựa chọn, chỉ có thể đi một bước để xem một bước.
Nơi này là Thần giới, không phải Tiên giới, bọn họ, chính là châu chấu, hơi không cẩn thận, mạng nhỏ sẽ mất ở chỗ này.
Chỉ là, mặt mũi của những người này, Mục Vân lại nhớ rõ, vô luận là Liễu Đại Hải hay Khô tiên sinh, sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ để cho bọn họ trả giá đắt.
- Mau xem mau xem, tới một nhóm người mới tới, lại có chỗ kiếm tiền.
- Đúng vậy, những người mới này, tám phần căn bản không quen thuộc đấu trường, tám chín phần mười sẽ thua, chúng ta có thể kiếm được một khoản.
- Hắc hắc... Đây là Quảng Bình Đường cho chúng ta tiền.
- Ngươi biết gì? Họ đang chọn những đấu sĩ giỏi nhất.
Đám người nhất thời bắt đầu nghị luận.
Mà hiện tại, Mục Vân xem như đã hiểu rõ, những người này, cũng chính là tới đánh bạc.
Chỉ là niềm vui đánh bạc này được thành lập trên lôi đài.
- Mục Vân.
- Hàn Tiên.
Đứng đối diện Mục Vân là một vị nam tử dáng người to con.
Nam tử nhìn Mục Vân, cười nói:
- Ta cũng bất quá tới sớm hơn ngươi mấy tháng, hiện tại còn ở chỗ này giãy dụa, nếu chỉ là định thắng thua, ta sẽ không ra tay nặng, để cho ngươi thắng một ván, miễn cho ngươi bị giết.
- Đa tạ.
Mục Vân gật đầu.
- Bắt đầu!
Trọng tài ra lệnh một tiếng.
Hưu...
Trong phút chốc, thân thể Hàn Tiên hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất không thấy.
Ngay sau đó, xuất hiện trước người Mục Vân.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Mục Vân cười lạnh.
Tên này, nói dễ nghe, nhưng động thủ, lại là hai trăm phần trăm khí lực đều dùng ra.
- Oanh...
Nhất thời, một tiếng nổ vang lên, Mục Vân đánh ra một quyền.
Tiếng gầm gừ kia, đến từ Hàn Tiên.
Trong nháy mắt Mục Vân vung ra nắm đấm, thân thể cả người Hàn Tiên phá vỡ lan can xung quanh lôi đài, liên tục lăn vài cái, chảy nước tiểu, ngã xuống đất.
- Ngươi......
Nhìn Mục Vân, sắc mặt Hàn Tiên trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất đi.
- Sao?
Mà hiện tại, Khô tiên sinh cũng phát hiện Mục Vân bất phàm, âm thầm gật đầu.
Quân Vô Hối hiện tại vẫn tựa như cọc gỗ đứng ở nơi đó, giống như chuyện gì cũng không thể hấp dẫn lực chú ý của hắn.
- Mục Vân thắng, tiến vào nghỉ ngơi, chuẩn bị ván tiếp theo.
Không lâu sau, ván thứ hai bắt đầu.
- Tiểu tử, vừa rồi xem ngươi, tựa hồ là xương cứng.
Đối mặt Mục Vân, một nam tử dáng người thấp bé cười nói:
- Bất quá ta nói cho ngươi, ở đấu trường này, tất cả mọi người đều muốn bảo vệ tính mạng, cho nên ngươi thắng một ván tiếp theo là đủ rồi, ván này, ta khuyên ngươi thua tương đối tốt.
- Thua? Tại sao?
- Bởi vì ở đây, không phải ai cũng có thể làm bậy, ngươi biết ta là ai không?
- Ngươi? Ngươi tên Sở Huyễn, là đối thủ của ta!
Mục Vân cười nhạt nói.
- Tiểu tử thúi, ngươi xem nhẹ ta?
Trên mặt Sở Huyễn xuất hiện một chút sát khí, nhưng nhìn về phía một bên khác, Sở Huyễn đột nhiên nở nụ cười.
- Tiểu tử thúi, thấy chưa?
Sở Huyễn cười hắc hắc nói:
- Nam tử cường tráng mặc hắc y, cao một thước chín kia là lão đại ta, tên là Lâm Dốc.
- Lâm Dốc?
- Đúng vậy, đám mảnh đấu sĩ ở đây, mọi người đều vào thi đấu, nhưng khi không thi đấu, đều sinh hoạt cùng nhau.
Tiểu tử ngươi, nếu thắng ta, cẩn thận lão đại ta đánh ngươi, ta bây giờ nhất định phải thắng một trận, ngươi hiểu không?
- Ồ!
Mục Vân gật đầu.
- Hiểu được là tốt rồi.
Nam tử cười hắc hắc, bước ra, hiện tại thi triển một bộ quyền pháp.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân lắc đầu, tay trái vung ra.
Hắn một tháng gần đây có thời gian tu luyện, vẫn là tay trái tạo ra nên tương đối hoàn mỹ.
Dù sao, tay trái vốn là thần thể, hiện giờ, một quyền này, có thể nói là công kích của cảnh giới Hư Thần sơ kỳ cũng không quá đáng.
Phanh...
Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên, thân thể Sở Huyễn bị đánh bay ra lôi đài, ngực sụp đổ, gãy mấy cây xương sườn.
- Dốt nát!
Mục Vân hiểu được, nếu muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải thắng lợi, nơi này, hắn cũng không có ý định ở lâu.
- A... Ngươi tiểu tử, Mục Vân, ta nhớ kỹ ngươi, ngươi chết chắc.
- Sở Huyễn!
Quân Vô Hối hiện tại đột nhiên mở miệng, nói:
- Bại liền ba trận, trảm lập quyết.
Dứt lời, Quân Vô Hối bước ra, bàn tay hạ xuống, rầm rầm một tiếng, thân thể Sở Huyễn, vào hiện tại, mềm nhũn ngã xuống đất, hoàn toàn không cách nào tỉnh lại.
- Sở Huyễn.
Mà hiện tại, một lôi đài khác, nam tử tên Lâm Dốc hiện tại một quyền đem đánh bạo đầu đối thủ, xông xuống lôi đài, chạy tới.
- Lâm dốc!
Quân Vô Hối thản nhiên nói:
- Ta biết ngươi và Sở Huyễn tình cảm rất tốt, chỉ là quy củ chính là quy củ, ngươi nhưng đừng quên thân phận của ngươi, cho dù ngươi là đấu sĩ ưu tú, đó cũng chỉ là giác đấu sĩ.
- Ta biết!
Lâm Dốc ôm lấy thi thể Sở Huyễn, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng, nhìn Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận