Vô Thượng Thần Đế

Chương 687: Bị khinh bỉ

Không phải do hắn không kinh ngạc, Mục Vân hơn một năm thời gian, vượt qua hơn bốn tầng đến cảnh giới tam trọng lưu ly kim thân.
Ba người đi tới phía trước.
Giờ phút này tuyệt không phát hiện bảo tàng, cho nên ba người đều chỉ duy trì một khoảng cách, cũng không có biểu hiện ra địch ý.
Chỉ là Mục Vân hiểu rõ, đây chỉ là hợp tác tạm thời mà thôi.
Khiêu chiến chân chính, xé rách sắc mặt sau khi gặp được bảo bối.
Nếu như đoạn đường này đi tiếp chỉ là nguy cơ, ba người căn bản không có khả năng phát sinh mâu thuẫn.
Không có lợi ích, không có tranh chấp.
- Cổ Phi Dương, ngươi nói cũng không sai!
Trong lúc tiến lên, Bạch Tuyệt nuốt vào một viên đan dược, mở miệng nói:
- Nếu như bọn người sơn chủ có thể tiến vào, bất kỳ dấu vết gì trong này để lại đều không thể ẩn tàng, lần này, ngược lại là chúng ta gặp được đại cơ duyên, chỉ là ba người chúng ta ai có thể đạt được, vẫn muốn nhìn vận may.
Nghe mấy câu, Mục Vân khẽ giật mình, lập tức mở miệng nói:
- Huyền Không sơn ngươi là bá chủ ba ngàn tiểu thế giới, vậy môn chủ các ngươi nhất định là tồn tại vượt qua Vũ Tiên thập trọng, chỉ sợ sắp tìm tòi đến ranh giới nhân tiên chân chính?
Bạch Tuyệt ngạo nghễ nói:
- Môn chủ cách chân chính vũ hóa thành tiên, chỉ còn kém nửa bước.
Nghe đến lời này, sắc mặt Mục Vân có phần ảm đạm.
Nửa bước thành tiên, khó trách Huyền Không sơn có thể đứng ngạo nghễ vạn năm không ngã tại ba ngàn tiểu thế giới.
Xem ra kế hoạch báo thù của mình vẫn là cần đi từng một bước, một khi phạm sai lầm, chỉ sợ nhất định là vạn kiếp bát phục.
- Nhìn nơi đó!
Ngay tại giờ phút này, Cổ Phi Dương nhìn về phía trước, hơi sững sờ.
Phía trước ba người, trên mặt đất thủy tinh, một cái bóng mờ chậm rãi lơ lửng.
Mà hư ảnh kia giống như hai bàn tay đang cầm thứ gì.
Chỉ là giờ này khắc này, hai tay như nâng gì đó lại trống rỗng, nhưng bên ngoài hư ảnh hai tay lại bất ngờ xuất hiện mấy cái lân phiến.
Long lân!
Nhìn thấy lân phiến, trên mặt Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt lộ ra biểu lộ điên cuồng.
Cho dù là bọn hắn, thời điểm nhìn thấy long lân, cũng không cách nào kềm chế mừng rỡ trong cơ thể mình.
Phiến di chỉ này chính là nơi Thất Thải Thiên Long cất giấu bảo bối, Thất Thải Thiên Long, đó là thần thú!
Thần thú là khái niệm gì!
Bên trong ba ngàn tiểu thế giới, Thánh thú mới là tồn tại mạnh nhất, chỉ là Thánh thú nhất đến thập giai, từ nhất đến ngũ giai Thánh thú còn dễ nói, Thánh thú phía trên ngũ giai chính là vô cùng cường đại, mà trí tuệ cũng không kém bao nhiêu so với nhân loại.
Nhưng Thánh thú so với thần thú thì tính toán là cái gì?
Chính là cặn bã!
Thần thú, đối với bọn hắn mà nói, giống như tiên nhân vũ hóa thành tiên, cao cao tại thượng, không thể xâm phạm.
Mà Thất Thải Thiên Long càng là thần thú của Long tộc, địa vị bên trong thần thú, nhất định cũng cực kì cao quý.
Long lân Thần Long, nắm giữ quá nhiều công hiệu.
Cấu trúc đại trận, tu Luyện Thần binh lợi khí, thậm chí đối với võ giả tu luyện cũng có chỗ tốt vô cùng cường đại.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, dùng long lân luyện chế hộ giáp, mới là sử dụng thích hợp nhất.
Phòng ngự Thần Long nhất tộc vô cùng cường hãn, long lân đương nhiên là quan trọng nhất.
Nhìn thấy hai người mừng rỡ như điên, thế nhưng cũng không dám xuất thủ, Mục Vân chỉ cảm thấy buồn cười.
Không phải chỉ là một khối long lân thôi sao...
Mục Vân thật rất muốn nói cho bọn hắn, long lân, nếu như bọn hắn muốn, hắn sau này có thể trở lại ngàn vạn đại thế giới, để Tạ Thanh kia tiểu tử lột xuống long lân trên người hắn làm thành một kiện tuyệt thế thần binh hộ giáp đều được.
Nhưng không thể không nói, có thể ở ba ngàn tiểu thế giới đụng phải long lân Thần Long, đúng là không đơn giản.
Mặc dù Mục Vân rất muốn cuồng ngạo nói: ‘Không phải chỉ là vài miếng long lân, đến mức ngạc nhiên như thế sao?’
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống xúc động.
Dù sao hắn hiện tại chỉ là một vô danh tiểu tốt, không phải Tiên Vương kiếp trước, mặc dù nhìn thấy long lân, đối với hắn không có lực trùng kích gì, không hưng phấn bằng Bạch Tuyệt cùng Cổ Phi Dương, thế nhưng không thể không nói, hiện tại đối với hắn mà nói, long lân vẫn có rất lớn sức hấp dẫn.
- Tổng cộng là chín khối long lân, ba người chúng ta nếu như đánh lên, một người muốn độc chiếm, căn bản không có khả năng, đã như vậy, Cổ huynh, ngươi ta một người bốn khối, Mục Vân, ngươi cầm một khối, như thế nào?
Bạch Tuyệt đột nhiên mở miệng nói chuyện, lại để Mục Vân hơi nheo lại hai mắt.
- Ta không ý kiến!
Cổ Phi Dương đồng ý.
Hắn thật không ý kiến.
Trong mắt hắn và Bạch Tuyệt, nếu như đứng ở chỗ này là Trần Nhiễm, một người ba khối, không có bất kỳ dị nghị gì.
Nhưng bây giờ đứng ở chỗ này là Mục Vân.
Mục Vân có thể đứng ở chỗ này, đã là kỳ tích, còn chín khối long lân, cho hắn một mảnh đã là ban ân.
Nháy mắt hai người nhìn thấy long lân, một cách đương nhiên nghĩ đến chính là, tiện tay ném cho Mục Vân một mảnh, xem như an ủi hắn, đầy đủ.
Nghe hai người nói thế, Mục Vân đứng tại chỗ, cũng chưa hề đụng tới, lại nhìn hai người, mỉm cười.
Nụ cười kia làm cho người ta cảm thấy âm trầm nói không nên lời.
- Ngươi cũng phải biết, bằng thực lực của ngươi, mặc dù hai người chúng ta bây giờ không phải ở trạng thái toàn thịnh, thế nhưng ngươi cũng không phải, muốn cướp đoạt long lân trong tay hai người chúng ta, đó là nằm mơ!
Bạch Tuyệt lãnh ngạo nói.
Ven đường đi tới, hắn đã ăn từng khỏa đan dược, kịch liệt khôi phục thực lực bản thân.
Hiện tại đã có năm thành thực lực toàn thịnh, đối phó Mục Vân, không thành vấn đề.
Cổ Phi Dương nhìn Mục Vân cười nói:
- Mục Vân huynh đệ, long lân này, hai người chúng ta nếu như muốn, một mảnh đều có thể không cho ngươi, cho nên đạt được một mảnh, ta hi vọng ngươi có thể thỏa mãn, bằng không mà nói...
Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt nhìn Mục Vân, trong mắt đầy uy hiếp, không cần nói cũng biết.
Mục Vân hiểu rõ, trong mắt bọn hắn, chênh lệch giữa hắn và hai người rất xa, căn bản không phải cùng một cấp bậc, nếu không phải bởi vì giờ khắc này hai người bị thương, chỉ sợ một mảnh long lân hai người sẽ không cho.
Trên thực tế, trong lòng hai người nghĩ như vậy.
Một mảnh long lân, cầm tới bên trong ba ngàn tiểu thế giới, tuyệt đối là bị tranh đoạt, các đại thế lực đều sẽ đỏ mắt.
Dù sao cũng là long lân Thần Long, tồn tại mười phần trân quý.
- Mục Vân, ta nghĩ ngươi hẳn là không ý kiến?
Bạch Tuyệt nhìn Mục Vân, âm thanh lạnh lùng.
Trong mắt hắn, Mục Vân chỉ là sâu kiến, căn bản không có bất kỳ tư cách cò kè mặc cả.
- Ta đương nhiên không ý kiến.
Trong lúc hai người chăm chú nhìn Mục Vân, Mục Vân lại đột nhiên mở miệng:
- Chín mảnh long lân, hai người các ngươi nếu như không muốn cho ta, ta một mảnh cũng không chiếm được, hiện tại có thể đạt được một mảnh, còn phải cám ơn hai vị đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận