Vô Thượng Thần Đế

Chương 2895: Xông lầm sơn cốc (1)

Trong mắt Mục Vân hiện tại chỉ còn lại một tia bình tĩnh.
Trong hai mắt hắn, vào hiện tại xuất hiện một tia huyết mang, huyết mang khuếch tán ra, làm cho người ta có một loại khí tức sát phạt cực kỳ quỷ dị, mà thanh mang xoay chuyển, mang theo không gian khuấy động, xông vào trong Dẫn Dương Loạn Không, khiến cho không khí cùng không gian, đều vặn vẹo hẳn lên.
- Giết!
Hai đạo thân ảnh xông về phía đối phương, không chừa chút nào, sát khí tràn ngập lẫn nhau, giống như sự hủy diệt điên cuồng nhất, lúc này hội tụ.
Đông...
Đông đông đông...
Mặt đất hiện tại nứt ra, không khí bảo mệnh, huyết quang cùng thanh mang nổ tung, tiếng vượn gào thét cũng là từng đạo, từng đợt sóng trải ra.
Dưới một trận bạo động này, tất cả mọi người đều cảm giác được, trong lúc sinh tử, ngay ở đây.
Từ từ, mặt đất ba động bình tĩnh, không khí cũng xen lẫn bụi bặm, từ từ hạ xuống.
Tất cả mọi thứ, yên tĩnh lại.
Mọi người lúc này, đều trầm mặc không nói.
Không ai biết, kết quả là gì.
- Vân Tiêu sư huynh.
Mà trên mặt đất, một tiếng quát cao vang lên, đột nhiên, thân ảnh Vân Tiêu từ từ rơi xuống.
Đám người Thác Bạt Xuyên và Cát Uyên nhìn thấy cảnh này, phi nước đại rời đi, tiếp nhận Vân Tiêu.
- Vân Tiêu sư huynh, ngươi thế nào?
Thác Bạt Xuyên vội vàng nói.
Chỉ là Vân Tiêu hiện tại, miệng không thể nói, máu tươi ùng ục phun ra, ngón tay, gắt gao chỉ về một phương hướng.
Mục Vân. Mục Mục... Vân...
Vân Tiêu cố gắng phun ra tên Mục Vân, tròng mắt lật một cái, đầu nghiêng đi, hoàn toàn không còn tiếng động.
Mà hiện tại, giữa không trung, một thân ảnh còn chưa rơi xuống đất, phi nước đại rời đi.
Chính là Mục Vân.
Nhưng lúc này, Mục Vân cũng rất thê thảm.
Chém giết Vân Tiêu, hắn trả giá thật lớn.
Vốn tưởng rằng, cảnh giới Địa Thần hậu kỳ của mình, cho dù đối mặt với cảnh giới Địa Thần đại viên mãn, dựa vào bí kíp thánh bia, hơn nữa uy năng huyết mạch của hắn, kiếm hồn cường hoành, cũng có thể chém giết.
Hiện tại, đúng là chém giết Vân Tiêu, nhưng bản thân hắn bị thương, lại càng lợi hại.
Mặc dù không đến chết, nhưng đủ để làm cho hắn không cách nào chịu đựng được sự áp bách mà vết thương kia mang đến.
- Đuổi theo!
Thác Bạt Xuyên nhìn Mục Vân chạy trốn, nhất thời gào thét nói:
- Người này bị thương nặng, đuổi theo, không thể để hắn chạy.
- Vâng.
Tiếng xé không vang lên, nhất thời, hơn mười thân ảnh bay đi.
Thác Bạt Xuyên và Cát Uyên hai người nhìn thi thể Vân Tiêu, trong lúc nhất thời, không còn lời nào để nói.
Địa Thần đại viên mãn, xếp thứ mười chín Thiên Linh bảng, Vân Tiêu, chết.
Bị Mục Vân chém giết.
Bị Mục Vân có cảnh giới Địa Địa thần hậu kỳ giết chết.
Điều này đối với Phong Vân hội mà nói, quả thực là tổn thất lớn lao, nếu hai vị hội trưởng biết được, vậy hai người bọn họ, tất sẽ bị liên lụy.
Hiện tại, chỉ có thừa dịp Mục Vân nghỉ ngơi dưỡng sức, bọn họ truy kích, nhất định có thể giết hắn.
Nếu để Mục Vân chạy, vậy Mục Vân khôi phục lại, Phong Vân bọn họ ở trong dị không gian đại lục này, không có người có thể giết chết hắn.
Thác Bạt Xuyên thu hồi thi thể Vân Tiêu, lạnh lùng nói:
- Phải thừa dịp hiện tại truy kích, tên này, nếu khôi phục lại, vậy chúng ta chắc chắn sẽ chết.
- Ừm.
Cát Uyên cũng gật đầu nói:
- Không nghĩ tới, người này lại có thủ đoạn như vậy, nếu tùy ý hắn trưởng thành, đạt tới trình độ đệ tử phong hào, cho dù hai vị hội trưởng, cũng không nhất định có thể giết được hắn.
Nghe được lời này, thần sắc Thác Bạt Xuyên căng thẳng.
Đúng vậy, nếu ngay cả hai vị hội trưởng cũng không thể giết chết Mục Vân, thì Phong Vân Hội sẽ hoàn toàn mất mặt.
Hai người liếc nhau, nhất thời đứng dậy, mang theo mấy người còn lại, truy tung mà đi.
- Bên cạnh đó cũng điều tra mặt đất, mỗi một tấc địa phương cũng không thể buông tha, nếu người này có thể ẩn nấp thần hồn, để cho hắn chạy, chúng ta còn lại hai năm rưỡi, ở trong dị không gian đại lục này, cũng chỉ có thể trốn hắn.
- Vâng.
Nhất thời, hơn mười đạo thân ảnh, giờ khắc này, xông ra ngoài, cách nhau không quá mấy trăm thước, trải ra, truy tung Mục Vân.
Một cơn bão, cứ thế kết thúc.
Toàn bộ đệ tử trong cổ thành, đều triệt để xôn xao.
Vân Tiêu, bị Mục Vân giết.
Việc này, quả thực kinh người.
Cảnh giới Địa Thần hậu kỳ chém giết cảnh giới Địa Thần đại viên mãn, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hôm nay đã xảy ra trước mặt bọn họ.
Mục Vân này, hôm nay không chết, tương lai, nhất định là đại nhân vật thanh danh hiển hách.
Trong lòng mọi người đều nảy sinh ý nghĩ này.
Hôm nay xem chiến, quả nhiên là thiên biến vạn hóa, Vân Tiêu thân là thứ mười chín Thiên Linh bảng, rất cường đại, cùng với Mục Vân chém giết Vân Tiêu bày ra thực lực cường đại hơn, không ai không để cho bọn họ rung động.
So với mọi người trong cổ thành sợ hãi than, Mục Vân hiện tại lại không có thời gian đi thán phục.
Chém giết Vân Tiêu, hắn trả giá quá lớn.
Thi triển toàn bộ tam đại thánh bia bí kíp, tinh huyết hao phí cơ hồ đạt tới cực hạn.
Hắn dù sao cũng là Địa Thần hậu kỳ, tuy rằng thần lực lưu trữ phong phú, nhưng có phong phú đến đâu, trong trận chiến này, cũng tiêu hao khá lớn.
Hiện tại, Mục Vân nhanh chóng lóe lên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nuốt từng viên thần đan vào trong bụng.
Nếu không phải có thần đan, hắn hiện tại chạy không được xa như vậy.
Nhưng mà cùng lúc đó, tổn thất trong cơ thể hắn lại càng cuồng bạo, mặc dù có thần đan áp chế, nhưng lại giống như núi lửa, càng áp chế, càng khó có thể thừa nhận.
Vạn nhất bộc phát, vậy nhất định sẽ tạo thành một kích trí mạng cho hắn.
Đông...
Tiếng nổ nặng nề vang lên, bên trong thân thể hắn, giống như chảo dầu, ầm ầm vang lên.
Hai mắt lúc này, máu tươi chảy ra, kinh khủng không thôi.
Thời gian không nhiều lắm, bóng dáng Mục Vân phi nhanh, dần dần chậm lại.
Mà phía sau, những người đó ngay từ đầu đã theo sát mà lên, thời khắc xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Mục Vân hiện tại, giống như con mồi bị thợ săn nhằm vào.
- Rừng rậm!
Đột nhiên, nhìn thấy rừng rậm xuất hiện phía trước, tâm thần Mục Vân khẽ động, xông vào trong đó, từng cây đại thụ cao lớn trăm thước, hiện tại trở thành thứ che chắn cho hắn.
- Thác Bạt sư huynh.
- Cát sư huynh.
Đông đảo đệ tử hiện tại hội tụ mà đến.
- Người đâu?
- Vừa mới tiến vào trong rừng rậm.
Một đệ tử chắp tay nói:
- Trong rừng rậm này, trước đó không lâu chúng ta đã tiến vào, tùy chỗ tùy chỗ có thể xuất hiện chướng khí, chướng khí kia, lấy cảnh giới Địa Thần của chúng ta, căn bản không cách nào thừa nhận, hơn nữa trong đó, ẩn tàng thần thú cổ quái, từng con, rất quỷ dị.
- Cho nên thì sao?
Thác Bạt Xuyên mở lời.
- Cho nên Mục Vân tiến vào nơi này, khẳng định chạy không xa, nhưng chúng ta gióng trống khua chiêng tiến vào, rất dễ dàng hấp dẫn chắt chực cùng những thần thú cổ quái kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận