Vô Thượng Thần Đế

Chương 1669: Cường thế huỷ bỏ (2)

- Mục sư huynh, làm thịt súc sinh này.
- Không sai, khi nhục ngoại kiếm các đệ tử, ta thấy hắn đã quên, mình trước kia cũng là ngoại kiếm các đệ tử.
- Người này hoàn toàn là gây chuyện thị phi.
Đông đảo ngoại kiếm các đệ tử tăng vọt nhiệt tình, cả đám người bắt đầu sôi trào.
- Mọi người an tâm chớ vội.
Mục Vân lần nữa nói:
- Không quy củ không thành tông môn, Mục Vân ta hôm nay dùng quyền lợi Thiên kiếm sứ, kẻ này nhất định bị phế tu vi, biếm thành tạp dịch đệ tử.
Mục Vân nói, bàn tay thăm dò vào đến thân thể Cừu Càn Vũ.
Phanh phanh phanh...
Lập tức, toàn bộ thân thể Cừu Càn Vũ liên tiếp nổ vang.
Tiếng kêu rên truyền khắp toàn bộ ngoại kiếm các.
- Mục Vân... Ngươi hỗn đản, chết không yên lành.
- Nhục mạ Thiên kiếm sứ, như nhục mạ lâu chủ, muốn chết.
Mục Vân đánh ra một bàn tay.
Cừu Càn Vũ hiện tại cho dù tiên thể, nhưng tu vi hoàn toàn không có, một tát này đánh cho gương mặt hắn sưng lên.
- Ngươi...
Ba!
Cừu Càn Vũ còn chưa mở miệng, Mục Vân lần nữa ra một bàn tay.
Hai bàn tay để cho gương mặt Cừu Càn Vũ sưng lên như đầu heo.
Thấy cảnh này, trong ngoại kiếm các đệ tử thư sướng.
Ngoại kiếm các đệ tử, bị nội kiếm các đệ tử ức hiếp khắp nơi, nhưng không có cách nào.
Quy tắc tông môn là quy tắc, thế nhưng thực lực người ta còn mạnh hơn ngươi, ai có thể xuất khí cho mình?
Mà nội kiếm các đệ tử đều là cảnh giới nhất phẩm Địa Tiên đến ngũ phẩm Địa Tiên, tông môn đương nhiên càng thêm coi trọng nội kiếm các đệ tử.
Thấy cảnh này, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người chỉ cảm thấy tâm hoa nộ phóng.
Mục Vân cử động lần này bảo vệ cho ngoại kiếm các đệ tử bọn hắn, hung hăng đánh nội kiếm các đệ tử một bàn tay.
- Mục Vân, ngươi làm càn!
Nhưng ngay lúc này, một tiếng hét to đột nhiên vang lên.
Tiếng gió vang lên, một thân ảnh rơi xuống.
Người tới một thân trường bào màu đen, uy vũ bất phàm, chính là Tam trưởng lão Thiên Kiếm lâu - Kiều Đỉnh Thiên.
Nhìn thấy Kiều Đỉnh Thiên xuất hiện, Cừu Càn Vũ ô ô ô, nước mũi nước mắt hỗn hợp lại cùng nhau, không biết đang nói cái gì.
- Mục Vân, ngươi thật to gan!
Kiều Đỉnh Thiên nói.
- Tam trưởng lão, ta làm chuyện gì trái với môn quy?
- Ngươi...
Tam trưởng lão nói:
- Mục Vân, Cừu Càn Vũ tội gì đến mức này? Huỷ bỏ tu vi, đối với võ giả có ý vị như thế nào, ngươi biết không? Hàng trăm hàng ngàn năm khổ tu, toàn bộ hóa thành hư không.
- Ta biết.
Mục Vân ngược lại chất vấn:
- Thế tam trưởng lão, Tần Viện Viện bỏ mình, đâu chỉ là tu vi hóa thành hư không, mệnh, cũng hết rồi.
- Cho dù như thế, cũng không đến nỗi biếm đến tạp dịch đệ tử!
Kiều Đỉnh Thiên nói.
- Giết người, huỷ bỏ tu vi của hắn, thế nhưng nhục mạ thiên kiếm sứ, vậy sẽ phải nhận bài xích.
Mục Vân lần nữa nói:
- Ta là thiên kiếm sứ bị người mắng, cũng không thể bị mắng không chứ nhỉ?
- Nhục mạ thiên kiếm sứ, tựa như nhục mạ Lâu chủ, ta chỉ biếm hắn xuống làm đệ tử tạp dịch, nếu như Tam trưởng lão cảm giác xử phạt nhẹ, có thể tăng thêm xử phạt.
Mục Vân vừa nói như, bầu không khí tại chỗ trở nên âm trầm.
Mục Vân lời này quả thực đang đánh mặt Tam trưởng lão.
Nhưng Tam trưởng lão tựa hồ không cách phản bác.
Nhìn Mục Vân, Kiều Đỉnh Thiên cuối cùng chỉ hừ hừ, một câu cũng không nói.
Mục Vân nhìn đám người, chậm rãi nói:
- Thân là thiên kiếm sứ, chuyện ngoại kiếm các, ta cũng sẽ quản lý, các sư đệ sư muội, nếu có người làm trái môn quy, hoan nghênh báo cáo, Mục Vân ta nhất định kiệt lực thẩm tra.
Vừa dứt lời, Mục Vân lướt đi.
Chỉ để lại Kiều Đỉnh Thiên đứng ở phía trên, một câu cũng nói không nên lời.
- Tam trưởng lão... Cứu cứu ta...
Nhìn Kiều Đỉnh Thiên, Cừu Càn Vũ cầu xin, hữu khí vô lực nói...
- Cứu ngươi?
Kiều Đỉnh Thiên hừ một tiếng nói:
- Ngươi trước quản tốt chính ngươi đi.
Hất lên ống tay áo, Kiều Đỉnh Thiên giận dữ rời đi.
Ngoại kiếm các đệ tử thấy cảnh này, reo hò cổ vũ.
Mục Vân đây đang xả tức giận dùm cho bon hắn, thực sự quá thư sướng.
Đám người giữa sân dần dần tản ra.
Mục Vân trở lại phía trên sơn phong của Nhậm Cương Cương.
- Không nghĩ tới ngươi ngày thường xem ra văn văn nhược nhược, thời khắc mấu chốt, rất có khí khái nam tử.
Thiên Hân Nhi cười nói.
- Cũng chỉ là vở kịch xé da hổ thôi, không có thân phận thiên kiếm sứ, ta làm như vậy, tam trưởng lão đoán chừng sẽ xử phạt ta.
Mục Vân cười nói.
- Hắn cũng dám!
Thiên Hân Nhi nói:
- Lại giảng thế nào ngươi cũng là quan môn đệ tử, trừng phạt một nội kiếm các đệ tử, vẫn có quyền lợi này, trừ phi là Kiếm Trủng đệ tử.
- Bất quá, Kiếm Trủng đệ tử đều là cảnh giới từ ngũ phẩm đến cửu phẩm Địa Tiên, kia mấy chục Kiếm Trủng đệ tử, thế nhưng không dễ chọc.
Mục Vân ngồi xuống, uống một ly trà nói:
- Ta lại không chọc bọn hắn, bọn hắn không xúc phạm môn quy, ta làm gì đi quản bọn họ.
Mục Vân cũng biết, Kiếm Trủng đệ tử thực lực cao cường, mỗi một vị đoán chừng đều muốn xung kích đến cảnh giới Thiên Tiên, nào sẽ lãng phí thời gian vào trong chuyện nhàn rỗi này, đoán chừng mỗi một người đều đang bế quan.
Nhậm Cương Cương giờ phút này lại cười khổ nói:
- Ngươi bây giờ là xả giận cho bọn hắn, chỉ để ngoại kiếm các đệ tử vui vẻ, nội kiếm các đệ tử chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ, vì ngoại kiếm các đệ tử, đánh bọn hắn mặt, sao bọn hắn có thể chịu phục.
- Ai không phục, ai xúc phạm môn quy cho ta xem một chút.
Mục Vân mỉm cười nói.
- Khẩu khí không nhỏ, ta thấy ngươi bây giờ bất quá là cảnh giới tam phẩm Địa Tiên thôi.
Thiên Hân Nhi giễu cợt nói:
- Nếu thật là nội kiếm các đệ tử ngũ phẩm Địa Tiên gây chuyện, ngươi còn có thể cứng rắn như hôm nay?
- Cũng muốn nhìn bọn hắn có dám tùy ý chà đạp thân phận Thiên kiếm sứ Thiên Kiếm lâu hay không.
- Được rồi, đừng nghĩ những chuyện này, ta đoán Kiều Đỉnh Thiên hiện tại khẳng định đã đi tìm Tần Thiên Vũ, Cừu Càn Vũ này là người của Tần Thiên Vũ, ngươi trừng phạt hắn, đoán chừng Tần Thiên Vũ sẽ trở mặt với ngươi.
- Trở mặt thì trở mặt.
Mục Vân không có vấn đề nói:
- Chức Thiên kiếm sứ này, ta vốn không muốn làm, quyền lợi nhìn rất cao, thế nhưng không có thực lực, quyền lợi mạnh hơn cũng là nói nhảm.
...
- Hỗn trướng!
Ầm một tiếng vang lên, Tần Thiên Vũ một tay đổ nhào toàn bộ nước trà trên mặt bàn.
- Mục Vân thật xem mình thành thứ gì?
Tần Thiên Vũ giờ này quả nhiên vô cùng phẫn nộ.
Mục Vân thực sự quá càn rỡ, quả thực không coi ai ra gì.
Làm Thiên kiếm sứ đã dám đánh mặt của Tần Thiên Vũ hắn.
- Tần sư huynh, ngươi cần phải làm chủ cho ta.
Cừu Càn Vũ giờ khắc này khóc lóc thảm thiết lê hoa đái vũ.
- Làm chủ, làm chủ, ta làm cái đầu của ngươi .
Tần Thiên Vũ mắng:
- Ngươi không quản được thân thể mình sao? Một nữ nhân mà thôi, chơi liền chơi, ngươi có cần bức tử? Còn lựa chọn tại thời điểm mấu chốt này.
- Ta...
- Ngươi cái gì mà ngươi, ngậm miệng.
Tần Thiên Vũ giận dữ không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận