Vô Thượng Thần Đế

Chương 2457: Thảo Luận Chính Sự

- Mới không phải.
Cửu Nhi mắng:
- À? Cảnh giới của ngươi... thăng lên rồi?.
- Đúng vậy, không chỉ như thế.
Mục Vân đi lên phía trước, tay trái đặt ở sau lưng Cửu Nhi, ôm cả người nàng vào trong ngực mình, đè ép ngực Cửu Nhi.
- Chàng làm gì? Làm ta đau quá.
- Đừng nhúc nhích.
Mục Vân đột nhiên mở lời:
- Tuyệt đối là chuyện tốt.
Dứt lời, Mục Vân cũng không để ý tới phản kháng của Cửu Nhi, từng cỗ lực lượng trong trái tim và tay trái tràn vào trong thân thể Cửu Nhi.
Trong nháy mắt, Cửu Nhi cảm giác được trong cơ thể tựa hồ có thêm một cỗ lực lượng.
Tuy rằng cỗ lực lượng kia còn chưa đủ để khiến cho nàng tăng lên, nhưng lại làm cho thân thể cùng tâm linh của nàng đạt được sự thăng hoa thật lớn.
- Hả? Chàng làm thế nào làm được?
Nhìn Mục Vân, Cửu Nhi kinh ngạc nói.
- Rất đơn giản.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Thân thể ta rất đặc thù, huyết mạch cường hoành, không phải phàm nhân, hơn nữa, tinh nguyên của ta còn có thể trợ giúp tăng tu vi lên.
- Cái gì?
Nghe được lời này, Cửu Nhi nhất thời mắng:
- Đăng đồ tử, thật sự ghê tởm!
- Nàng không tin? Không tin thì chúng ta có thể thử.
Mục Vân trêu chọc cười nói.
- Thử ngươi cái đại đầu quỷ.
Cửu Nhi nhất thời mắng:
- Không nghĩ tới chàng giống như sư tôn nói, thật sự là một đại sắc lang xấu tính đến cực đỉnh.
- Phải không? Sau này ta sẽ cho nàng biết nói xấu ta sẽ có kết cục như thế nào.
Nhìn dáng người và khuôn mặt quyến rũ của Cửu Nhi, Mục Vân cúi người xuống, hôn lên.
Trong phòng, nhiệt độ nhất thời tăng cao...
- Điện chủ.
Đúng lúc này, ngoài cửa lớn vang lên tiếng hô.
Man Uyên hiện tại vừa chuẩn bị bước vào trong phòng, nhìn thấy một màn này, nhất thời trợn tròn mắt.
- Ai nha sao, ánh mắt của ta, ai da, điện chủ, vừa rồi mắt ta đột nhiên bị hoa, cái gì cũng không nhìn thấy, không thấy...
Man Uyên nói xong, vội vàng rời khỏi phòng.
- Đều do chàng.
Cửu Nhi nhìn Mục Vân, tức giận mắng:
- Tiểu Vân Tử, chàng thật là càng ngày càng hư hỏng.
- Có không?
Mục Vân cười nói:
- Cửu nhi, nàng nói, có phải nàng đã sớm thích ta rồi không?
- Mới không có.
- Thật sự không có?
- Đương nhiên là không.
Nghe được lời này, Mục Vân thở dài nói:
- Đã như vậy, vậy thì quên đi, vừa rồi nàng cứ xem như ta xúc động, nhịn không được mỹ sắc của ngươi hấp dẫn, quên nó đi.
- Chàng dám!
Nghe được lời này, Cửu Nhi lại hừ nói:
- Nếu chàng đã làm chuyện quá đáng như vậy, nên chịu trách nhiệm với ta.
Chuyện quá đáng?
Mục Vân cười xấu xa nói:
- Cái này làm sao tính là quá đáng? Những chuyện quá mức còn chưa được làm đâu.
- Chàng......
Cửu Nhi làm bộ muốn đánh Mục Vân, Mục Vân nhảy ra, bàn tay rời khỏi cổ Cửu Nhi, ngửi ngửi, cười nói:
- Thật làm cho người ta lưu luyến.
- Đại sắc lang!
Cửu Nhi tức giận mắng.
- Ha ha. Đại sắc lang hiện tại muốn đi làm chính sự, Cửu Nhi buổi tối tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường chờ ta đi.
Mục Vân nói xong, cười ha ha, rời khỏi phòng.
- Chàng nằm mơ!.
Nhìn Mục Vân rời đi, Cửu Nhi vung phấn quyền, sắc mặt đỏ bừng, càng lộ vẻ quyến rũ.
Sinh ra là Hồ tộc, bản thân mang theo tư sắc quyến rũ trời sinh.
Cho nên bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng lần đầu tiên, loại dục vọng trần trụi kia, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.
Nhưng Mục Vân kiếp trước, thanh danh ở bên ngoài là hoa hoa công tử, nhưng bọn họ quen biết, Mục Vân lại rất khác khi đối mặt với nàng, ánh mắt trong suốt, không cách ngụy trang.
Khi đó, nàng và Mục Vân hai người có thể nói là tri kỷ, Mục Vân chưa bao giờ có nửa phần bất chính.
Chẳng qua kiếp này, ánh mắt Mục Vân nhìn thấy nàng lại tràn ngập nóng bỏng.
Nhưng điều này chẳng những không làm cho nàng chán ghét, ngược lại để cho nàng... Rất mong chờ... Mong đợi một cái gì đó xảy ra.
- Chuyện gì?
Bên ngoài phòng, Mục Vân nhìn Man Uyên, mở lời.
- Điện chủ, thuộc hạ vừa rồi không phải cố ý, khó trách điện chủ đều đưa về nữ tử mà thuộc hạ tỉ mỉ lựa chọn, thì ra đã có tuyệt đỉnh giai nhân làm bạn.
- Bớt nói nhảm.
Mục Vân khoát tay nói:
- Nói, có chuyện gì?
- Khởi bẩm điện chủ, người của Ám Ảnh tông cùng Linh Long tông tựa hồ cảm giác được cái gì đó, hiện tại mơ hồ có ý rút lui, cho nên chúng ta....
- Ngăn cản bọn họ lại.
Mục Vân mở lời:
- Thật coi Luân Hồi thành là nơi nào? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? vừa hay, có thể đi gặp bọn họ.
- Vâng.
......
Luân Hồi thành, trong một phủ của phú hào nào đó.
Hơn mười thân ảnh đang cẩn thận cảnh giác điều tra ở bốn phía, mà bên trong tiểu viện, mấy thân ảnh đứng vững, trong tiểu viện, trước một cái bàn đá, hai thân ảnh ngồi trên ghế đá.
- Ám chủ đại nhân, Cố Thành không biết tung tích, chỉ sợ Luân Hồi Điện đã phát hiện ra cái gì đó, chúng ta còn chưa chuẩn bị hoàn thiện, hiện tại phát sinh xung đột, thật là không khôn ngoan.
Một gã nam tử trung niên chắp tay nói:
- Kính xin Ám chủ sớm quyết định.
- Những ma tộc này tuy rằng nói không có đầu óc, nhưng nơi này dù sao cũng là Luân Hồi thành, là đại bản doanh của Luân Hồi điện. Nhất cử nhất động của chúng ta rất có khả năng đã sớm dưới sự giám thị của bọn họ.
Nghe được lời này, trong hai người trên ghế đá, nam tử mặc hắc bào nhíu mày.
- Cố Thành đi đâu, các ngươi sẽ không biết sao?
Tiếng nam tử có chút tức giận.
- Ám chủ đại nhân bớt giận, Cố thành phó tông chủ nói xử lý một ít chuyện riêng tư liền rời đi, chúng ta thật sự không biết.
- Hừ, một đám phế vật.
- Được rồi.
Đúng lúc này, Ảnh chủ một thân váy dài màu đen bên cạnh mở lời:
- Việc này rất kỳ lạ, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, dù sao Luân Hồi điện cũng chạy không thoát.
- Đúng vậy, dù sao Luân Hồi Điện ta cũng không chạy thoát, Ám chủ cùng Ảnh chủ đại giá quang lâm, Điện chủ như ta hiện tại mới tới hoan nghênh, không biết có muộn hay không?
Hiện tại, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Mấy thân ảnh xuất hiện ở cửa tiểu viện.
Bá bá bá......
Trong nháy mắt, hơn mười thân ảnh vây quanh, như hổ rình mồi.
- Các ngươi là ai?
Ám chủ đứng dậy, nhìn mấy thân ảnh, cẩn thận nói.
- Ha ha...
Hiện tại, Mục Vân cười ha ha nói:
- Ám chủ cùng Ảnh chủ đi tới Luân Hồi Điện của ta, lại không biết Luân Hồi điện chủ?
Điện chủ Luân Hồi điện?
Ám chủ cùng Ảnh chủ nhìn nhau một cái, đều kinh ngạc không thôi.
Điện chủ Luân Hồi Điện không phải tam đại ma vương sao? Khi nào một nhân loại xuất hiện?.
- Tại hạ là Điện chủ của Luân Hồi điện, hai vị có thể gọi ta là Vân Điện Chủ.
Mục Vân hiện tại một thân hắc bào, mặc áo choàng màu đen, che đi khuôn mặt.
Hiện giờ hắn còn không thích hợp lộ ra chân dung, bị người có tâm nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận