Vô Thượng Thần Đế

Chương 307: Thu Phục (1)

- Đường chủ các ngươi thân mang trọng tật, nếu còn không trị liệu sẽ chết, cho nên ta nhất định phải gặp hắn.
- Mẹ nó, nói hươu nói vượn, nếu ngươi không đi, lão tử làm thịt ngươi.
Nhìn hộ vệ một mặt hung tướng, Mục Vân cười khổ một tiếng, bóng người lóe lên, biến mất tại cửa ra vào, sau một khắc, đã xuất hiện ở trong đại điện.
- Lãnh Nguyệt tiên sinh, ra gặp một lần đi, tư vị giữa trưa mỗi ngày bị hỏa thiêu, không dễ chịu chứ?
Mục Vân đứng ở trong điện, mở miệng quát:
- Ngày đầu tiên, hai tay hai chân của ngươi sẽ xảy ra nóng rực vào buổi trưa, mà ngày thứ hai là khiến bẩn tỳ, ngày thứ ba, thì sẽ là tâm mạch, hiện tại chính là ngày thứ ba, Lãnh Nguyệt tiên sinh, có phải đã không cách nào xuống giường hay không?
Bá bá bá...
Mục Vân vừa nói dứt câu, gần trăm bóng người rầm rầm xông ra, trực tiếp vây toàn bộ đại điện chật như nêm cối.
- Xem ra là không chào đón ta!
Nhìn trên dưới một trăm võ giả kia, Mục Vân từng bước một bước đi về phía trước, phía trên bào phục màu tím bắt đầu nở rộ từng đoá hoa sen màu tím.
Nhiệt độ khủng bố làm cho võ giả tới gần hắn, từng người chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, không ngừng lùi lại.
- Tránh ra!
Ngay vào giờ phút này, phía trước cung điện kia có một bóng người vũ mị xuất hiện, nhìn đám người quát.
Người này mặc một chiếc váy dài màu xanh, bộ ngực sữa rất ngạo, tóc dài như thác nước, cả người làm cho người ta có một loại khí chất lạnh như băng.
Chỉ là đối với người gặp nhiều mỹ nữ như Mục Vân thì nàng này cũng có thể cho chín điểm.
- Phó đường chủ, thế nhưng...
- Ta nói các ngươi tránh ra, không nghe thấy sao?
Đôi mi thanh tú Trần Vũ cau lại, âm thanh thanh lãnh.
- Vâng!
Trần Vũ Liên khẽ dời bước, từ trên bậc thang trước đó, đi xuống một bước.
- Tử Mộc tiên sinh, không biết đến Địa Sát đường ta có chuyện gì không?
- Cứu người một mạng!
Nghe thấy Mục Vân trả lời như vậy, lông mày Trần Vũ nhíu lại chặt hơn.
- Phó đường chủ đúng không? Mấy ngày nay thân thể Lãnh Nguyệt tiên sinh khó chịu, nếu còn không trị liệu, sợ rằng sẽ tự thiêu!
Mục Vân mỉm cười, một đôi mắt màu tím để lộ ra khí tức tà dị.
- Mời Tử Mộc tiên sinh đi theo ta.
Trần Vũ cũng không làm ra vẻ, trực tiếp mở miệng nói, sau đó quay người rời khỏi.
- Toàn bộ các ngươi canh giữ ở ngoài, nếu có người dám can đảm xâm nhập vào Địa Sát đường, giết không tha!
- Vâng!
Âm thanh của Hồn Lượng vang lên, trên dưới trăm người, mỗi người tản ra một hướng, bá bá bá biến mất trong đại điện.
Cho đến lúc này, Trần Vũ mới nhìn về phía Mục Vân.
- Không ngờ, Thông Thần các lại có thể kéo đến cao thủ giống như Tử Mộc đây, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt, Tử Mộc tiên sinh, mời!
Nhìn Trần Vũ, Mục Vân lần nữa cười một tiếng, đi đến thang gác.
Hưu...
Nhưng trong nháy mắt Mục Vân bước lên thang gác, một tiếng xé gió từ phía sau vang lên. Ngay sau đó, một bóng người trực tiếp từ phía sau nhào về phía Mục Vân.
- Tử Mộc tiên sinh thần thông quảng đại, Trần Vũ ta ngược lại muốn lĩnh giáo một phen!
Sắc mặt Trần Vũ phát lạnh, trong tay xuất hiện một cây chủy thủ, trực tiếp chém về cổ Mục Vân.
- Tiểu nương bì, sao một lời không hợp đã động đao, ta là tới cứu người, không phải đến giết người!
Mục Vân cười khổ một tiếng, xoay tay lại điểm ra một chỉ.
Ken két...
Một chỉ vừa điểm ra, vừa lúc đánh lên trên lưỡi đao, chỉ vang lên một âm thanh răng rắc, ngón tay Mục Vân vô sự, nhưng chủy thủ kia lại nháy mắt vỡ tan, một tia khí tức màu tím chảy vào trong cánh tay Trần Vũ.
- Ai... Cần gì chứ, lần này, ta phải cứu thêm một người!
Nhìn sắc mặt Trần Vũ trắng nhợt, kêu lên một tiếng đau đớn, Mục Vân lắc đầu nói.
- Hiện tại, có thể dẫn ta đi gặp đường chủ của các ngươi - Lãnh Nguyệt tiên sinh rồi chứ?
- Đi theo ta!
Trần Vũ đề phòng nhìn Mục Vân, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh như băng nói.
- Làm sao ngươi biết, Lãnh Nguyệt chính là đường chủ?
Đi trên đường, Trần Vũ mở miệng dò hỏi.
- Ta không biết, chỉ là bây giờ đã biết.
- Ngươi...
- Được rồi, đại mỹ nữ, ngươi còn lề mà lề mề nữa thì người trong lòng của ngươi sẽ bị đốt cháy thành một đám tro xám đấy!
Mục Vân lần nữa cười nói.
- Làm sao ngươi biết hắn là ta...
- Trước đó không biết, bây giờ biết!
- ...
Địa Sát đường, trong một gian mật thất, từng khối băng to lớn chầm chậm tản ra khí tức lạnh lẽo.
Chỉ là, những khối băng kia vừa hòa tan, trong toàn bộ mật thất đã bốc lên nhiệt khí, như là phòng xông hơi, vô cùng oi bức.
Giờ phút này, trong mật thất, một bóng người nằm trên giường, toàn bộ thân thể co quắp vào cùng một chỗ.
Nhìn kỹ lại, có thể phát hiện, thân thể người này phủ đầy Tử Văn, những Tử Văn kia giống như từng đoá liên hoa nở rộ, trói buộc một bóng người trên giường.
Mà giờ khắc này, một bóng người trên giường, khí tức toàn thân suy yếu, giống như cây khô héo rũ, hoàn toàn không có tức giận.
- A...
Trong chốc lát, trong phòng truyền đến từng tiếng gầm thống khổ.
Một tiếng ầm vang, đại môn mật thất bị mở ra, Trần Vũ một đường lao nhanh, đi tới bên giường.
- Không được qua đây!
- Lãnh Nguyệt!
- Không được qua đây, nếu không, nàng cũng sẽ bị lây nhiễm, lửa này căn bản không có cách nào loại trừ, giống như là giòi trong xương, ngươi căn bản không giải được ...
Trên giường, giờ phút này, khuôn mặt thanh tú của Lãnh Nguyệt đã tràn đầy dữ tợn, từng giọt mồ hôi to như hột đậu không ngừng nhỏ xuống.
- Đó là đương nhiên, nếu thiên hỏa dễ dàng bị ngoại trừ như vậy thì còn có thể gọi là thiên hỏa sao?
Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên làm cho Lãnh Nguyệt chấn động.
- Ai?
- Ta, Tử Mộc tiên sinh!
Nghe được âm thanh này, Lãnh Nguyệt một mông ngồi dậy trên giường, hai mắt lộ ra màu tím yêu dị, nhìn Tử Mộc trước mặt.
- Quả nhiên là ngươi, ha ha... Ám sát chưa thành, ngược lại là ngươi tìm tới, xem ra Địa Sát đường ta đã đi đến cuối đường rồi!
- Đi đến cuối đường? Tốt, vậy ngươi giao vị trí đường chủ Địa Sát đường cho ta đi, ta sẽ giúp ngươi quản lý Địa Sát đường.
Mục Vân cười nói.
- Không phải ngươi tới cứu người sao?
Nhìn thấy bộ dáng Lãnh Nguyệt thống khổ, Trần Vũ quát.
- Cứu người có thể, thế nhưng điều kiện ta còn chưa nói mà?
Mục Vân tìm một khối băng tinh, ngồi lên, tê hít một hơi khí lạnh.
Trong chốc lát, nhiệt độ trong toàn bộ mật thất chợt hạ xuống, khí tức hỏa diễm dần dần tản ra, hình như toàn bộ tụ tập vào trong thân thể Mục Vân.
Mà Lãnh Nguyệt ngồi trên giường cũng không còn gầm gừ thống khổ, mồ hôi trên mặt bắt đầu biến mất.
- Điều kiện gì?
- Đơn giản, ta cần Địa Sát đường trở thành ta...
- Ngươi nằm mơ!
Chỉ là, Mục Vân còn chưa nói xong một câu, trên gương mặt thanh tú của Lãnh Nguyệt đã lộ ra vẻ tàn nhẫn:
- Ta cho dù chết, cũng sẽ không giao Địa Sát đường cho ngươi.
- Ngươi lo lắng làm gì? Không phải chúng ta đang bàn điều kiện sao?
Mục Vân bĩu môi nói:
- Ta cần Địa Sát đường trở thành thế lực dưới trướng của Tử Mộc ta trong vòng một năm, trong một năm này, mỗi tháng, ta sẽ cho các ngươi đan dược giải độc định kỳ, một năm sau, ta sẽ triệt để giải trừ độc tố trong cơ thể các ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận