Vô Thượng Thần Đế

Chương 711: Không ngừng thất bại

- Quy Nhất, ngươi nói thật ta biết, có phải là ngươi động tay chân gì hay không?
Mục Vân hữu khí vô lực nói:
- Hư ảnh màu trắng làm sao có thể lợi hại như vậy?
- Kiếm chuyện?
Quy Nhất hừ hừ:
- Mục Vân, ngươi cũng biết, ngươi là ngàn vạn đại thế giới trọng sinh mà đến, đối với kiếm thuật ba ngàn tiểu thế giới, căn bản không ai hơn được ngươi, thế nhưng ngươi cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, cho rằng mình rất lợi hại, hiểu chưa?
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Mục Vân hiểu rõ, hắn không sánh bằng hư ảnh màu trắng kia, không phải bởi vì hư ảnh màu trắng mạnh mẽ hơn hắn. Mà bởi vì lĩnh ngộ cùng lý giải kiếm thuật của hắn hoàn toàn không sánh bằng người kia.
- Tốt, ta hiểu rõ!
Rút kiếm mà ra, lần này, Mục Vân cơ hồ, vận dụng toàn bộ suốt đời sở học của mình phía trên trường kiếm của mình.
Thế nhưng kết quả vẫn là thất bại.
Thất bại.
Lần nữa thất bại.
Ba lần thất bại!
Mục Vân đã nhớ không rõ hắn thất bại bao nhiêu lần.
Hạ phẩm thánh đan, lấy cảnh giới bây giờ của hắn, thế mà đều không thể hoàn thành.
- Khụ khụ, cái kia, ta thấy ngươi thật sự cần đan dược, ta đề nghị ngươi hay là dùng linh thảo, linh dược, độ khó thấp một ít.
- Tốt!
Mục Vân hiểu rõ, Quy Nhất nói không sai, đan dược là thành phẩm, linh thảo, linh dược lại là cần luyện chế mới có thể trở thành đan dược.
- Vậy ngươi cần dược liệu gì?
- Vạn Ngọc Long Quả, Khổ Tà Thảo, Băng Tinh Hoa, Huyền Linh Hoa, Tử Lăng La Đằng, năm loại dược liệu chủ yếu.
Mục Vân mở miệng:
- Có hay không?
- Có, làm sao có thể không có!
Quy Nhất vừa dứt lời, bá bá bá tiếng xé gió vang lên, năm đạo quang đoàn rơi xuống trước mặt Mục Vân.
- Bên trong mỗi một quang đoàn đều là dược liệu ngươi cần, mà lại mười phần, ta cho ngươi, có thể cầm được hay không, liền xem ngươi.
Mục Vân thở ra một hơi, nhẹ gật đầu.
Hắn biết, đây đã là cơ hội cuối cùng của mình.
Nếu như lần này vẫn thất bại, chỉ sợ bảo bối bên trong Thần Không bảo động, hắn mang đi không được.
Mục Vân hiểu thêm, sở dĩ hắn không phải đối thủ của hư ảnh màu trắng là bởi vì mình chưởng khống cùng thi triển võ kỹ căn bản không có đến đỉnh phong.
- Phía dưới bắt đầu đi!
Quy Nhất mỉm cười, âm thanh biến mất.
Chỉ là nhìn thấy Mục Vân bên trong Thần Không bảo động, Quy Nhất lại mang theo bộ dáng đắc ý.
Cho dù không nhìn thấy bộ dáng Quy Nhất, Mục Vân cũng có thể nghĩ tới bộ dáng âm hiểm của tên kia.
Rút kiếm, bạch y bóng người xuất hiện lần nữa, chỉ là lần này, Mục Vân hiểu rõ, thực lực cùng cảnh giới người này hoàn toàn căn cứ hình dạng của hắn.
Khác biệt duy nhất là, kiếm thuật cùng kỹ xảo giống nhau trong tay hắn, có thể đạt đến hóa cảnh, mà trong tay mình, chỉ sợ chỉ bảy tám phần, hoặc là càng ít.
Mục Vân hiểu thêm, đây hoàn toàn là bản thân hắn không có lĩnh ngộ võ kỹ cùng kiếm thuật được cảnh giới tối cao.
Lúc trước hắn cho rằng tối cao cũng chỉ vẻn vẹn tự mình cho rằng tối cao mà thôi.
- Giết!
Một kiếm giết ra, lần này, Mục Vân không có bị miểu sát, ngược lại là một kiếm giết ra, đâm thẳng bóng người màu trắng, bóng người màu trắng cũng giết ra một kiếm, nhanh như như chớp giật.
Đinh đinh đang đang âm thanh, vang lên bên trong không gian tu di.
- A, tiểu hỏa tử, không tệ, còn có thể ra hơn mấy tay!
Quy Nhất cười ha ha một tiếng.
Khanh!
Chỉ là, hắn vừa dứt lời, âm vang vang lên, bóng dáng Mục Vân tán loạn.
Thua!
- Nắm ngày!
Mục Vân không cam tâm xuất hiện lần nữa, hùng hùng hổ hổ nói:
- Gia hỏa này cảnh giới nhiều nhất là Vũ Tiên cảnh nhất trọng, lão tử thế nhưng là tam trọng, so kiếm thuật, ta còn thua?
- Không thể nói như thế, ngươi phải biết, ngươi ở bên trong cảnh giới Vũ Tiên cảnh tam trọng không phải là đánh giết Trần Nhiễm Vũ Tiên cảnh ngũ trọng? Tên kia không phải cũng được xưng là thiên tài.
- Ngươi hung hăng châm chọc ta đi.
Mục Vân hừ hừ, nói:
- Đây tuyệt đối có vấn đề, ta còn không tin, ta thắng không được.
Mục Vân không chịu thua, lần nữa.
Lần này, Mục Vân chỉnh đốn sai lầm vừa rồi, rút kiếm, xuất kiếm, thậm chí là cầm kiếm đơn giản nhất, hắn đều một lần nữa đánh giá một lần.
- Giết!
Trong chốc lát, trường kiếm Mục Vân giết ra, một kiếm tạo giớ, vân dũng biến sắc.
Đinh...
Hai đạo trưởng kiếm tương giao, phát ra tiếng kiếm reo thanh thúy.
Mục Vân lần này không chỉ muốn chiến thắng bóng người đối diện, càng muốn nhìn một chút, mình và hắn chênh lệch đến cùng ở nơi đó.
Trường kiếm tương giao, một kiếm qua một kiếm.
Lần này, hắn dùng hết toàn lực, chỉ là vì muốn xem bóng người đối diện như thế nào đánh bại hắn.
Dần dần, hai mắt Mục Vân tỏa sáng, như là nam tử hèn mọn khát vọng mỹ nữ, nhìn thấy người đứng trước mặt mình là mỹ nữ toàn thân sạch sẽ không một mảnh vải, trong mắt đầy tinh quang.
- Ta hiểu!
Đinh...
Mục Vân vừa dứt lời, trường kiếm vang lên, hắn lại thua.
Thế nhưng dù cho như thế, hai mắt hắn lại phóng đầy tinh quang.
- Lại đến!
Lần này, Mục Vân tựa hồ tìm được cửa ra, kiếm pháp của hắn bắt đầu trở nên huyền diệu, cả người nhìn qua vô cùng chấp nhất.
- Tiểu hỏa tử, khai khiếu thật sớm.
Nhìn thấy Mục Vân nghiêm túc, Quy Nhất cười hắc hắc.
Hắn đương nhiên biết bóng người màu trắng đại biểu cho người nào.
Đó là chủ nhân đời trước của hắn, tồn tại vô thượng cảnh giới, cho dù kiếm thuật, võ kỹ đơn giản nhất trong tay hắn cũng có thể trở thành sát chiêu tối thượng.
Thậm chí có thể lục lọi ra sai lầm bên trong võ kỹ, tiến hành sửa chữa.
Mục Vân đương nhiên không biết điểm này, thế nhưng hắn biết, nói là bảo vật bên trong Thần Không bảo động, đạt được là một loại vượt cửa ải, không bằng nói là một loại học tập.
Mặc dù kiếp trước Mục Vân là Tiên Vương, thế nhưng võ kỹ, kiếm thuật cũng không phải đạt đến hóa cảnh.
Mà chủ nhân hắn trước kia thì hoàn toàn lĩnh ngộ cùng hiểu rõ.
Trong lúc Mục Vân giao chiến, nếu chỉ lo mù quáng, không đi học tập, căn bản không có cách tiến bộ, cũng không cách nào lấy được bảo bối.
Mà bây giờ, Mục Vân hiển nhiên nhìn ra vấn đề hắn nên truy cứu.
- Hắc hắc, ngươi có thể đánh bại ta, kiếm thuật, võ kỹ đều giống ta sử dụng, đó chính là chứng minh sự cường đại của ngươi, ta cần phải làm, chính là học tập giống ngươi, học tập đến hoàn mỹ, ngươi sẽ thua.
Rút kiếm, tiến lên, Mục Vân lần nữa công kích.
Thua một lần, liền một lần nữa.
Dần dần, thời gian Mục Vân chống đỡ với hư ảnh màu trắng càng ngày càng lâu.
Mà hắn rốt cục cũng dần dần khai khiếu.
Đinh...
Trọn vẹn qua gần trăm lần, trường kiếm phát ra một tiếng đinh bang, chỉ là lần này, trường kiếm rơi xuống cũng không phải từ trong tay Mục Vân, mà là từ hư ảnh màu trắng.
- Thắng!
Mục Vân thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận