Vô Thượng Thần Đế

Chương 3516: Bảy Phe Thế Lực (1)

Quy Nhất chính là một trong tứ đại bản nguyên - thời không bản nguyên, tự nhiên có thể nhìn ra manh mối.
- Liên thông một giới trong vạn giới sao...
Sắc mặt Mục Vân hiện tại rất khó coi.
Nếu thật sự như thế, mặc kệ đến là thế lực nhân loại, hay là thế lực chủng tộc khác, kết quả cũng sẽ không tốt.
Giờ khắc này, Huyết Kiêu chết.
Kim Nguyễn Thiên chiếm cứ thân thể Huyết Kiêu, hiện giờ tự bạo, cũng đã chết.
Nhưng trên không trung, ngưng tụ ra một luân ấn phồn vinh phức tạp, hiện tại, vẫn xoay tròn như trước, không ngừng nghỉ, giống như tử vong nguyền rủa, bao phủ trên đỉnh đầu mọi người.
Giống như tử vong chú ấn khiến đáy lòng người ta phát lạnh, giờ khắc này, lay động trái tim mọi người.
Mạnh Tử Mặc, Tần Mộng Dao, Diệp Tuyết Kỳ và các nữ nhân, hiện tại đứng bên cạnh Mục Vân, nhìn bầu trời, trong lòng đều lo lắng không thôi.
Thông đạo kia, bất kể thông tới đâu, hôm nay, chỉ sợ nhân giới, sẽ là kiếp nạn lớn.
Nhưng đối với Cửu Nữ mà nói, hiện tại lo lắng cũng không phải là điểm này, mà là thọ nguyên của Mục Vân, đã đốt hết, kế tiếp, nên làm như thế nào?
Nhưng đối với việc này, Mục Vân căn bản không yên tâm, ánh mắt nhìn vầng ấn kia, thần thái đầy khẩn trương.
Làm nhiều như vậy, kết quả cuối cùng vẫn không tốt?
Mục Vân rất không cam lòng.
Yếu, vẫn còn quá yếu!
Thế giới này quá mênh mông, hắn cho tới nay cố gắng, căn bản không đủ đứng trên đầu thế giới, ngạo thị thiên hạ.
Một cơn thịnh nộ lan tràn từ trong đáy lòng.
Ù ù...
Mà lúc này, phía trên vạn thước, vòng xoáy đang xoay tròn kia, đột nhiên có từng thân ảnh bước ra.
Trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa, một cỗ khí tức áp chế khiến người ta không cách nào thở dốc, đập vào mặt.
Những khí tức áp chế này, giờ khắc này, làm cho người ta có cảm giác, giống như trời sắp sụp xuống.
Tựa hồ những thân ảnh kia, hơi ra lực, cả giới sẽ không còn sót lại chút gì.
- Không phải...
Trong hơn mười thân ảnh xuất hiện, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
- Đáng chết, đáng chết, không...
Một tiếng nói có chút sảng khoái vang lên, nguyền rủa nói:
- Đám hỗn đản Thiên Cơ Các kia, hố lão tử, sau khi lão tử trở về, nhất định tìm bọn họ tính sổ.
Người nói chuyện là một vị nam tử khuôn mặt tuấn lãng, quần áo tươi sáng.
Nam tử thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, tóc dài tản ra sau đầu, diện mạo cực kỳ tuấn tú, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
- Trần Sảng, ngươi nói ít hơn hai câu, cũng không phải là ngươi một mình chịu phần tội này!
Một tiếng nói không nóng không lạnh, lúc này vang lên, nói:
- Tốt xấu gì cũng là người của Băng Thần cung, tính tình nóng nảy như vậy, thật không nghĩ ra, ngươi là tu luyện Băng Thần quyết như thế nào.
- Được rồi, Trương Phương Minh, ngươi lợi hại, người đi ra từ Đan Đế phủ, ai nấy đều ra vẻ cao thâm, lão tử không thích điểm này của các ngươi nhất!
Trần Sảng vỗ vỗ quần áo, bĩu môi nói:
- Nếu không phải lần này đám con bọ của Thiên Cơ Các nói, bảy phương chúng ta nhất định phải đi cùng nhau, lão tử mới không đi cùng ngươi.
Đi cùng người của Đan Đế phủ.
Trần Sảng hiện tại tựa hồ rất không vừa lòng, thì thầm, không dứt.
Trương Phương Minh không nói gì.
- Được rồi, từ nay về sau, Đan Đế phủ ta xuất ra cổ đan, người của Băng Thần cung các ngươi, một viên cũng đừng mua.
- Ha ha...
Nghe được lời này, Trần Sảng cười ha ha nói:
- Minh ca, Minh ca, ta nói giỡn, ha ha, đừng nghiêm túc nha...
Hai người lời ra lời vào, hiện tại tựa hồ hoàn toàn không để đám người Mục Vân phía dưới vào mắt.
Ù ù...
Trong lúc hai người đang nói chuyện, lại có hơn mười thân ảnh xuất hiện.
Hiện tại, hơn mười thân ảnh kia chia làm ba phương, sau khi đánh giá đối phương, ánh mắt đặt ở trong mắt mọi người phía dưới.
Trong ba phương này, bên trái hơn mười người, cầm đầu một vị thanh niên, một thân hắc y, sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời, lăng không mà đứng, cả người tựa hồ dung hợp cùng hư không.
Ở giữa là một nữ tử, dáng người yểu điệu, đường cong hoàn mỹ lồi lõm, làm cho người ta kinh tâm động phách.
Bên phải có một vị nam tử, dáng người to con, một đầu tóc ngắn, hai mắt lấp sáng hữu thần, làm cho tâm thần người ta rung chuyển.
Ba người này vừa xuất hiện, cũng không có mở miệng như thế nào.
Trần Sảng kia lại đi tới, nhìn thanh niên bên trái, cười nói:
- An Thiên Mệnh, ta không nghĩ tới, đám cổ vật Thần Kiếm Các các ngươi, sẽ để cho ngươi đi ra.
Nghe được lời này, thanh niên được xưng An Thiên Mệnh kia, nhíu nhíu mày, không mở miệng.
Trương Phương Minh hiện tại nhịn không được nói:
- Trần Sảng, An Thiên Mệnh tính tình nhạt nhẽo, ngươi cẩn thận nói sai đắc tội hắn, ngày nào đó trong tu luyện, bị một kiếm đâm thủng hồn phách, chết queo.
Trần Sảng nghe được lời này, liếc mắt nhìn Phương Minh một cái, sau đó đi về phía nữ tử ở giữa.
- Lục Dao sư tỷ, đã lâu không gặp, dáng người càng ngày càng tốt, khi nào, có thể cùng ta, vui vẻ dưới trăng...
- Cút!
Nữ tử lạnh nhạt nói một câu, hiện tại hơi mở miệng, không gần nhân tình.
- Bộ dạng đẹp như vậy, nói chuyện khó nghe như vậy...
Trần Sảng tự làm mất mặt mình, bỏ đi.
Ánh mắt dừng trên người thanh niên to con cuối cùng, Trần Sảng há miệng, cuối cùng không mở miệng.
Người của Tiêu gia, tốt nhất không nên bắt chuyện.
- Được rồi, Đan Đế phủ, Băng Thần cung, Thần Kiếm Các, Cửu Khúc Thiên Cung, cùng với Tiêu gia, đều đã đến, hiện tại, tựa hồ có thể bắt đầu?
Trần Sảng nhìn mấy người, mở lời.
Lục Dao đến từ Cửu Khúc Thiên Cung hờ hững nói:
- Vương Trần của Thiên Yêu Minh và Huyết Quỳnh của Thái âm Giáo còn chưa tới.
- Hai tên kia, không tới mới tốt.
Nam tử tóc ngắn đầu to rầu rĩ nói:
- Một đám người của Thiên Yêu Minh, rốt cuộc liên hợp với nhân tộc chúng ta, hay là nhất trí cùng cửu đẳng chủng tộc của Thương Lan vạn giới, còn không biết.
- Bên trong Thái âm giáo, Huyết Quỳnh kia âm lãnh nhất, ta không thích hắn nhất.
Vừa nghe lời này, đột nhiên, trong luân ấn giữa không trung, hai tiếng ong ong, đồng thời vang lên.
- Tiêu Nguyên Bá, Tiêu gia ngươi truyền thừa trăm vạn năm, nội tình thâm hậu không sai, nhưng bôi nhọ Thái âm giáo ta như thế, Huyết Quỳnh ta, cũng không vui.
Một nam tử mặc áo xám, hiện tại tiến lên.
Nam tử kia, sắc mặt thanh tú, bộ dáng yêu dị, nhìn kỹ, nếu thay một thân váy dài nữ tử, tất nhiên càng làm cho người ta động tâm hơn so với nữ tử.
- Ngươi nhìn, mọi người đang nhìn, Huyết Quỳnh, ngươi nếu đổi thành một bộ váy ngắn, ta có lẽ đã động tâm, trên đời này không biết bao nhiêu nam tử, sẽ bị ngươi mê muội choáng váng.
- Ngươi muốn tỷ thí với ta sao?
Giọng điệu Huyết Quỳnh đầy lạnh lẽo.
- Được rồi được rồi, mọi người im lặng đi!
Trương Phương Minh hiện tại khuyên can.
Bạn cần đăng nhập để bình luận