Vô Thượng Thần Đế

Chương 3909: Ly Thiên Điện và Cổ Yên Lâu (1)

Đối với mình, Đan Đế phủ chỉ sợ thủy chung xem như một tên hề nhảy nhót.
Trước kia hắn, không có tư cách cùng Đan Đế phủ nói chuyện, hiện tại hắn, vẫn không có tư cách.
Nhưng không có nghĩa là, hắn ngày sau cũng không có tư cách.
Nhưng hết thảy, cần phải chờ giải cứu ra Diệu Tiên Ngữ rồi nói sau.
Hiện giờ, hắn phải đối mặt với Tử Linh công hội.
Bá bá bá...
Hai đạo thân ảnh lúc này tốc độ tăng nhanh, hướng một phương hướng, cấp tốc mà đi.
Mà cùng lúc đó, bên kia, Linh Triệt mang theo diệp lão hai người chạy trốn.
- Đáng ghét, đáng giận, tiểu tử thúi này, làm sao có thể đạt tới Thánh Vương cực vị cảnh?
Linh Triệt giờ phút này trong lòng tức giận quay cuồng.
- Công tử, việc này tạm thời không đề cập tới, chúng ta nhanh chóng cùng tộc trưởng bọn họ hội hợp, chỉ cần chiếm được Bàn Cổ Chân Hỏa, tiểu tử này cũng chính là cá nằm trong chậu, tất phải chết không thể nghi ngờ!
- Ừm.
Linh Triệt lạnh lùng nói:
- Thật sự không biết đám lão quỷ Tử Linh tộc kia, rốt cuộc nghĩ như thế nào, Diệu Tiên Ngữ là một khoai lang nóng bỏng tay như vậy, ném vào trong tay Tử Linh công hội chúng ta.
- Đan Đế phủ. Đây chính là thế lực tồn tại đứng đầu trong đệ cửu giới, trong đan đế phủ có Thần Tôn vô địch tọa trấn, nếu bị bọn họ phát hiện, Diệu Tiên Ngữ ở trong Tử Linh công hội chúng ta, đừng nói Tử Linh công hội, cho dù là Tử Linh tộc, đều muốn chết.
Linh Triệt thân là thiếu chủ Tử Linh công hội, mẫu thân cũng là trưởng lão Tử Linh tộc, địa vị phi phàm, cho nên biết nhiều hơn một chút.
Hắn chính là hiểu được, trong giới thứ chín, Vực giới ngàn vạn, Khôn Hư giới bất quá chỉ là một trong những vị diện cấp thấp mà thôi.
Mà Tử Linh công hội ở Khôn Hư giới, lại càng là thế lực đứng cuối cùng.
Đan Đế phủ là tồn tại gì?
Thế lực đứng đầu trong Đại Giới thứ chín của Thương Lan Vạn Giới.
Một là Liệt Dương cao cao tại thượng, một là đom đóm thấp thấp bên dưới mà thôi.
Bắt một vị thiên tài trong Đan Đế phủ bọn họ làm tù binh ở đây, đó không phải là muốn chết sao?
Diệp lão cười ha hả nói:
Lấy lão phu nhìn, Diệu Tiên Ngữ đan thuật phi phàm, được Đan Đế phủ bồi dưỡng, nhất định là xúc động lợi ích của một số người, cho nên mới nhân cơ hội bắt nữ nhân này đến nơi đây.
- Những chuyện này, cũng không phải chúng ta có thể đàm luận, công tử, chúng ta nên đi nhanh một chút.
- Ừm.
Hai đạo thân ảnh, tốc độ nhanh chóng đi tới giữa một mảnh sơn mạch.
Một mảnh sơn mạch này, thoạt nhìn ngọn núi đều cao mấy trăm thước, trong toàn bộ Khôn Hư hạp cốc, rất không nổi bật.
Nhưng chính là như thế, lại thoạt nhìn thập phần âm trầm đáng sợ.
Mà giờ phút này, một mảnh cửa vào sơn mạch, một thân ảnh vô thanh vô tức đứng vững.
Trong đó có chiến sĩ Ải Nhân tộc, cũng có đệ tử Tử Linh công hội.
- Linh Triệt.
Linh Thánh Thiên thấy nhi tử của mình đến, nhất thời hỏi:
- Như thế nào chậm?
- Cha, trên đường con gặp Mục Vân! Linh Triệt muốn nói cho mình biết tin tức vừa mới nhận được, nhưng nhìn thấy mấy người Ải Nhân tộc Lạc Kha đều ở đây, cũng vì muốn nói nhiều.
- Tên kia đạt tới Thánh Vương cực vị cảnh, thánh vương khí kỳ cục nồng đậm.
- Ồ?
Linh Thánh Thiên có chút kinh ngạc.
Dù sao, Mục Vân xuất hiện ở Đông Vực Khôn Hư giới, bất quá chỉ là ngắn ngủi vài năm thời gian mà thôi, trưởng thành đến trình độ này, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
- Linh Triệt công tử chịu thiệt ở trong tay hắn?
Nghe được lời này, sắc mặt Linh Triệt cũng không đẹp, từ từ nói:
- Tộc trưởng Lạc Kha, chỉ sợ có tin xấu phải nói cho ngươi.
- Lạc Tư Đặc chết rồi, Mục Vân giết chết, chính miệng hắn nói.
Lời này vừa nói ra, ba người Lạc Kha, Lạc Trạch và Lạc Đức nhất thời tràn ngập sát khí.
- Ngươi nói thật?
- Phong Ngọc Nhi cũng nói, ta nghĩ không có giả.
Linh Triệt lần nữa nói:
- Ba vị tộc trưởng, Mục Vân tiến cảnh nhanh chóng, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, ta nghĩ, chúng ta phải tăng nhanh tốc độ, tên này, nhất định phải giết.
Nghe được lời này, trong mắt Lạc Kha ẩn chứa lửa giận.
Lạc Tư Đặc là tộc nhân xuất sắc nhất của Ải Nhân tộc bọn họ, cũng là nhân tuyển cho vị trí tộc trưởng kế nhiệm.
Bây giờ bị giết chết.
Đây quả thực là nhục nhã.
- Linh Triệt công tử, nếu như ngươi nói là thật, vậy...
Lạc Kha dứt lời, trong lúc bất chợt, một tay nắm tay, trực tiếp một quyền, đánh xuống một ngọn núi dưới chân trước người mọi người.
Ầm...
Khí tức điên cuồng bạo liệt vang lên, ngọn núi nổ tung, hai thân ảnh chật vật xuất hiện.
- Vậy, Mục Vân cùng Phong Ngọc Nhi, hiện tại phải chết.
Hai thân ảnh xuất hiện kia, rõ ràng chính là Mục Vân cùng Phong Ngọc Nhi.
- Bị phát hiện...
Phong Ngọc Nhi giờ phút này sắc mặt đầy trịnh trọng.
Nàng biết phương pháp ẩn nấp của Mục Vân rất cường đại, khí tức hồn phách không còn sót lại gì, Lạc Kha hẳn là phát hiện ra nàng.
- Xem ra Ngọc Vương cùng Mục Vương quả nhiên to gan, lại dám đuổi theo.
Linh Triệt cũng không nghĩ tới, Mục Vân cùng Phong Ngọc Nhi cư nhiên có thể đuổi theo.
- To gan nói không được, chẳng qua là ngươi quá ngu xuẩn, không nghĩ tới dễ truy tung như vậy.
Mục Vân nhìn về phía trước, bình tĩnh nói.
Trong Ải Nhân tộc, ba vị tộc trưởng đều là thực lực Thánh Hoàng tiểu vị cảnh đỉnh phong, mà Linh Thánh Thiên kia, lại là một thân khí tức nhìn không thấu.
Hơn nữa trong hai thế lực lớn, Thánh Hoàng cảnh giới còn có mấy vị, hắn cùng Phong Ngọc Nhi bị phát hiện, không phải chuyện tốt.
Mục Vân thì thầm:
- Đợi lát nữa ta sẽ ngăn cản bọn họ, ngươi đi trước.
- Không.
Phong Ngọc Nhi bướng bỉnh nói:
- Ta đến ngăn cản, ngươi rời đi trước.
- Lúc này, cũng đừng khiêm nhường!
Lạc Kha hờ hững nói:
- Ta thấy hai người các ngươi đều lưu lại, tương đối tốt.
Hừ một tiếng, Lạc Kha trực tiếp một tay bắt ra, nhìn Mục Vân cùng Phong Ngọc Nhi hai người, sát khí tràn ngập.
- Ha ha, tộc trưởng Lạc Kha, khi dễ hậu bối như thế, tựa hồ không tốt lắm sao?
Một tiếng cười nhạt lúc này đột nhiên vang lên, trên bầu trời có một đạo thân ảnh, tản bộ mà đến, ngắn ngủn vài bước ra, đã đi tới trước mặt Mục Vân cùng Phong Ngọc Nhi, trực tiếp một chưởng vung xuống.
Phanh...
Chưởng ấn hạ xuống, thân ảnh Lạc Kha từng bước lùi lại, lui về phía sau mấy chục bước, mới đứng vững.
- Thiên Thanh Song!
Nhìn thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Lạc Kha càng lạnh như băng.
- Thiên Thanh Song, ngươi tộc hiện tại uy phong thật lớn, Mục Vương cùng Ngọc Vương hai người, liên thủ giết Lạc Tư Đặc của Ải Nhân tộc ta, ngươi dù sao cũng nên cho ta một câu trả lời chứ?
- Ồ? Lạc Tư Đặc chết rồi à?
Thiên Thanh Song nhìn về phía Mục Vân cùng Phong Ngọc Nhi, nói:
- Là các ngươi giết?
Phong Ngọc Nhi cùng Mục Vân đều lắc đầu.
- Ngươi nhìn, ngươi cũng không thể vô duyên vô số vu hãm người của Thiên Tình Huyền Xà chúng ta, bọn họ cũng không thừa nhận.
- Ngươi......
Thiên Thanh Song lần nữa nói:
- Nếu ngươi có thể xuất ra chứng cớ, không cần ngươi động thủ, ta sẽ hảo hảo trừng trị hai người bọn họ, không biết nặng nhẹ.
- Tốt, tốt, tốt!
Lạc Kha lạnh lùng hừ:
- Xem ra Thiên Thanh Song ngươi cho rằng, Thiên Tình Huyền Xà nhất tộc ngươi, quả thật là rất giỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận