Vô Thượng Thần Đế

Chương 1993: Đầu Hàng

Mà chuyện khá có ý tứ là, kiếm thuật của Diệp Cô Tuyết ngược lại không có bao nhiêu tiến bộ.
Như thế để Mục Vân cũng rất kỳ quái.
Đến cùng là hắn theo nàng luyện kiếm, hay nàng cùng hắn luyện kiếm...
Mà một ngày này, sáng sớm, Mục Vân mới bừng tỉnh từ bên trong tĩnh tọa ngày hôm qua, một thân ảnh đã bất ngờ xuất hiện trước người.
Chính là Diệp Cô Tuyết.
- Ngươi dọa ta một hồi.
Nhìn thấy Diệp Cô Tuyết, Mục Vân cười khổ.
- Đứng dậy, luyện kiếm!
Tiếng nói Diệp Cô Tuyết vạn năm không đổi vang lên lần nữa.
- Được!
Mục Vân cơ hồ không có suy nghĩ nhiều, đứng dậy, rút kiếm ra.
Ngay hiện tại bên ngoài điện, Nhậm Cương Cương lại đột nhiên bước nhanh mà tới.
- Không tốt!
Nhìn thấy Mục Vân, Nhậm Cương Cương vội vàng nói.
- Thế nào rồi?
- Vừa mới nhận được tin tức, Tam Cực Thiên Minh đầu hàng.
Vừa nghe lời này, Mục Vân giật mình.
Đầu hàng!
- Nói tiếp!
- Tam Cực Thiên Minh cùng Tử Hoàng tháp, Càn Khôn sơn trang, Hoàng Cực thế gia, tiến hành tranh đấu dài đến gần như mười năm, song phương đều nghĩ nhanh chóng giải quyết chiến tranh, thế nhưng đánh đánh mười năm, mà bây giờ, Tam Cực Thiên Minh hao tổn không dậy nổi, tam đại Bạch Ngân cấp thế lực cũng như thế.
- Cho nên, sau khi Tam Cực Thiên Minh đầu hàng, song phương đạt thành hiệp nghị, Tam Cực Thiên Minh, cắt nhường gần như một nửa thành trì, cho tam đại Bạch Ngân cấp thế lực.
Một nửa thành trì.
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng hết sức kinh ngạc.
Tam Cực Thiên Minh lần này có thể nói bỏ hết cả tiền vốn.
Một nửa thành trì, quả thực cắt thịt trong lòng của bọn hắn.
- Lần này có ý tứ, chỉ sợ chúng ta phải chuẩn bị thật tốt.
Mục Vân cười nói.
- Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?
Nhậm Cương Cương khó hiểu nói.
- Tử Hoàng tháp, Hoàng Cực thế gia, Càn Khôn sơn trang, đều hận Thiên Kiếm lâu chúng ta thấu xương, lần này, bọn hắn đã giảng hòa, vậy đầu mâu kế tiếp dĩ nhiên là chỉ hướng chúng ta, nói không chừng, Tam Cực Thiên Minh cũng sẽ đi theo một khối đến đây, muốn diệt Thiên Kiếm lâu chúng ta, rửa sạch nhục nhã.
- Mà ở trong mắt Tam Cực Thiên Minh, Thiên Kiếm lâu chúng ta chính là kẻ cầm đầu.
- Quản chúng ta chuyện gì.
Nhậm Cương Cương khẽ nói:
- Những tên kia vốn chính là mắt cao hơn đầu, để bọn hắn không đứng đắn, muốn giết ngươi, đây chính là giáo huấn.
- Ta đi triệu tập môn nội đệ tử, chuẩn bị một chút, bọn hắn chạy đến, liền muốn trả giá đắt.
- Làm gì kinh thiên động địa thế.
Chỉ là ngay tại hiện tại, Diệp Cô Tuyết lại mở lời:
- Ngũ Hợp Bát Hoang Đại Trận của ngươi không phải phía dưới Chân Tiên ngũ phẩm căn bản không người có thể phá giải ra à? Vậy cứ để bọn hắn đến, đệ tử ngũ đại thế lực, toàn bộ di chuyển đến Thiên Kiếm lâu, để bọn hắn gọi ở bên ngoài.
- Ngươi thật coi là, mục đích của người ta là ngươi?
Nghe được lời Diệp Cô Tuyết, khóe miệng Mục Vân xuất hiện một vòng cười khổ.
- Ta hiểu rõ!
Mục Vân lần nữa nói:
- Nhậm huynh, để môn hạ đệ tử an tâm tu luyện đi, tới thì tới, cũng không có gì không được.
- Tốt!
Nghe đến lời này, Nhậm Cương Cương sáng tỏ.
- Diệp tỷ tỷ, nghe ngươi kiểu nói này, ta cảm giác, lần này sợ là chúng ta lại muốn bàng quan.
- Sống chết mặc bây, ngược lại không nhất định! Bích Lạc hoàng tuyền tông nếu không phải đối thủ, chỉ sợ sẽ còn hướng cầu cứu Thiên Kiếm lâu chúng ta.
- Sẽ không.
Mục Vân lại rất tự tin nói:
- Lần này chuẩn bị nhìn, liên quân mấy Bạch Ngân cấp thế lực thê thảm đi.
Trong lòng của hắn rất chắc chắn, đừng nói Hoàng Cực thế gia những thế lực này, cho dù Cửu Tiên các đến, muốn diệt Bích Lạc hoàng tuyền tông, cũng muốn cân nhắc một chút.
Không nói thêm lời, Mục Vân cùng Diệp Cô Tuyết hai người lần nữa đi tới đỉnh núi, bắt đầu tu hành kiếm pháp.
Mà một màn này ở trong bốn năm, cơ hồ là thành phong cảnh tịnh lệ trong toàn bộ Thiên Kiếm lâu.
Cơ hồ mỗi ngày, Diệp Cô Tuyết cùng Mục Vân hai người cũng sẽ ở đỉnh núi luyện tập kiếm thuật.
Bọn hắn sớm đã quen một màn này.
Mà lại không ít đệ tử thậm chí đứng ở đằng xa, xem xét tỉ mỉ lấy hai vị kiếm đạo đại sư luận bàn, nội tâm hướng tới, thậm chí có đệ tử cẩn thận quan sát, lĩnh ngộ được kiếm ý.
Thời gian bốn năm, cùng một vị kiếm đạo đại sư giao tay không đoạn, xúc động Mục Vân lĩnh ngộ tầng sâu về kiếm.
Hiện nay, kiếm giới mở rộng mười lần, kiếm đạo của hắn cũng đang không ngừng đề thăng.
Mà quan trọng nhất là, Mục Vân dần dần phát hiện một loại biện pháp, biện pháp lấy kiếm để đề thăng tu vi.
Tùy tâm vào kiếm đạo, lấy kiếm đạo cảm ngộ tư tưởng, suy nghĩ nguyên thai biến hóa trong cơ thể mình.
Từ ngũ phẩm Huyền Tiên đến cửu phẩm Huyền Tiên, tốc độ Mục Vân đề thăng một mực rất nhanh.
Nhưng đến cửu phẩm thì dừng lại.
Một phương diện là công việc bề bộn, mà đổi thành một phương diện chính là, một bước này bước ra chính là Chân Tiên.
Ngưng tụ chân hồn một bước này, hơi không cẩn thận, chính là hết thảy phá diệt.
Hắn không thể không cẩn thận.
Cho nên thời gian bốn năm qua, hắn cũng không có gấp gáp tăng lên tới cảnh giới Chân Tiên, mà không ngừng dựa vào kiếm đạo thôi động thân thể của mình biến hóa.
Kiếm đạo biến hóa, đề thăng, tốc độ cải biến, ảnh hưởng tư tưởng của hắn biến hóa.
Mà đối với nguyên thai bên trong linh hồn thuế biến, cũng là ảnh hưởng thay đổi một cách vô tri vô giác.
Lần này, Mục Vân không định đi chủ động đề thăng, mà để cho linh hồn mình đang từng bước thành tựu, thành tựu Tiên Hồn chân chính.
Nước đầy tràn ao sẽ khiến cho Tiên Hồn hắn càng thêm cô đọng.
...
Mà lúc này, bên trong Thiên Kiếm lâu an ổn bình tĩnh như mặt nước, thế nhưng bên trong Tam Cực Thiên Minh lại từ đầu đến cuối không có bình tĩnh.
Chiến bại, đầu hàng, nhận thua.
Vậy sẽ phải trả giá đắt.
Đại giới là một nửa thành trì, còn có một loạt đan dược, Tiên khí bồi thường.
Những thứ này, cần bọn hắn trả cái giá lớn như trời gần như xuất hết vốn liếng.
Dưới tình huống như thế, Thần Lạc, Hứa Thiên Trầm, Tiêu Diễm ba người, có thể nói bận váng đầu.
Giờ khắc này, bên trong Tam Cực Thiên Minh, bên trong đại điện, tam đại minh chủ theo thứ tự mà ngồi.
Thần Lạc vuốt vuốt đầu.
Dù hắn là cường giả Chân Tiên cảnh giới, nhưng bây giờ vẫn là cơ thể và đầu óc mỏi mệt.
- Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, bồi thường đã phân phó cho Hoàng Cực thế gia, Tử Hoàng tháp cùng Càn Khôn sơn trang.
Thần Lạc thở ra một hơi nói:
- Lần này, chúng ta bại, bại triệt để.
- Đều do Mục Vân kia, đáng chết!
Tiêu Diễm khẽ nói:
- Một hơi này, ta thật không thể nuốt xuống được.
- Thôi, nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì.
Hứa Thiên Trầm lần nữa nói:
- Chúng ta còn ngẫm lại, lần này nên như thế nào đối mặt bọn hắn kế hoạch Nam Cực chi địa đi.
Nhắc đến điểm này, ba người đều trầm mặc.
- Nam Cực chi địa đã bị chúng ta cắt nhường ra ngoài, Bích Lạc tiên sơn, trước đó bị Bích Lạc hoàng tuyền tông cầm đi, hiện tại Nam Cực chi địa, chính là một Thiên Kiếm lâu, bọn hắn muốn xử trí như thế nào, thì cứ xử trí như thế ấy.
Tiêu Diễm mở lời.
- Chỉ sợ không có đơn giản như vậy.
Thần Lạc mở lời:
- Tử Hoàng tháp, Hoàng Cực thế gia, Càn Khôn sơn trang, mục đích của bọn hắn, nếu như vẻn vẹn Thiên Kiếm lâu, làm sao có thể bù đắp thiếu hụt lần này phát động chiến tranh, mà chúng ta bồi thường những tài vật kia, tam đại Bạch Ngân cấp thế lực để ý, chỉ sợ Thái Hư tông cùng Xích Lôi điện chướng mắt.
- Ý của ngươi là nói... Bọn hắn muốn tấn công Bích Lạc hoàng tuyền tông.
- Ta cũng không thể xác định!
Thần Lạc gật đầu nói:
- Đại khái là ta suy nghĩ nhiều.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Tiêu Diễm hiện tại mở lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận