Vô Thượng Thần Đế

Chương 1634: Nhất phẩm Địa Tiên (1)

Một thân ảnh hắc y động, đông đảo hắc y thân ảnh nhảy lên.
Khanh khanh khanh...
Từng tiếng kiếm reo vang lên, Mục Vân nhất thời chật vật ngược lại vọt.
Tình cảnh này lại để Mục Vân cảm giác được tình huống không đúng.
Những người áo đen này không có một tia khí tức sinh mệnh ba động.
Rất kỳ quái.
Oanh...
Mục Vân giết ra một kiếm, oanh một tiếng tạc vang lên, hắc y nhân trước mắt biến mất không thấy gì nữa, hóa thành một đạo hắc khí.
- Quả nhiên là giả!
Trong lòng Mục Vân có ý nghĩ, giơ kiếm giết ra.
Xem ra khảo nghiệm này rất giống Thần Không bảo động bên trong Tru Tiên Đồ.
Bên trong Thần Không bảo động, Mục Vân cần thu hoạch thứ hắn mong muốn thì cần hoàn thành khiêu chiến thủ vệ mới có thể đạt được.
Chỉ là thủ hộ giả mỗi một kiện bảo vật sẽ có thực lực khác biệt, thực lực những người áo đen này so với những thủ hộ kia thì chênh lệch thực sự quá xa.
Mục Vân căn bản không lo lắng, một kiếm một bước, nhất bộ nhất kiếm, đi tới phía trước.
Cuối cùng, đến thời khắc một tên hắc y nhân cuối cùng đổ xuống, bóng dáng Mục Vân xuất hiện trước lầu các.
Hư cảnh trước mắt hoàn toàn biến mất.
Giờ phút này Mục Vân phát hiện sau lưng không còn dị dạng, hết thảy, tựa hồ cũng không có phát sinh.
- Ha ha... Tiểu gia hỏa lĩnh ngộ cảnh giới không tệ, kiếm pháp cũng rất sắc bén.
Trong lúc Mục Vân quay người, một thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện trước người.
Thân ảnh già nua, thân thể còng xuống, khoác trên người một kiện bào áo màu đen, nhìn cả người như một đoạn cây mục xê dịch trên mặt đất.
- Chào tiền bối!
Dù nói thế nào, Mục Vân kiếp trước cũng là Tiên Vương, vẫn có chút nhãn lực.
Một lão đầu như vậy trông coi Thiên Kiếm các, bên trong Thiên Kiếm các làm gì cũng có ẩn tàng cường giả.
- Đi theo ta!
Lão đầu quay người đi vào bên trong lầu các, chậm rãi nói:
- Đừng cứ mở miệng là một tiếng tiền bối, gọi ta một tiếng Lệ lão là được.
- Lệ lão!
Mục Vân đi theo sau lưng Lệ lão, đi về phía bên trong lầu các.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, mới vừa bái nhập đến Thiên Kiếm lâu không bao lâu?
- Ừm, lâu chủ mới vừa thu ta làm quan môn đệ tử.
- Ồ? Quan môn đệ tử!
Lệ lão hơi kinh ngạc.
- Thiên Quân Vũ hai năm qua nổi lên ý muốn thu đồ à, liên tiếp thu hai quan môn đệ tử.
- Đệ tử bất tài, thẹn tại đây.
- Ngươi cũng không cần khiêm tốn!
Lệ lão chậm rãi nói:
- Vừa rồi gặp ngươi phá Họa Tâm Cửu Huyền Trận, tâm tư kín đáo, xuất thủ quả quyết, tựa hồ... Có vận vị kiếm đạo.
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân âm thầm kinh ngạc, Lệ lão vẻn vẹn bằng vào chiêu kiếm của hắn đã nhìn ra hắn lĩnh ngộ kiếm đạo, không đơn giản.
Vừa rồi, hắn một chút cũng không có thi triển kiếm đạo.
- Thực lực lão đầu tử mặc dù chẳng ra sao, thế nhưng sống nhiều năm nên ánh mắt vẫn phải có.
Lệ lão tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Mục Vân, mở miệng cười ha hả nói.
- Hảo, nơi này chính là con đường đi lên, ta nói cho ngươi, Thiên Kiếm các chia lầu chín, lầu một thích ứng một cảnh giới cấp độ biến hóa, tầng thứ năm, thiên tài có thể tiếp tục chờ đợi, tầng thứ bảy, tuyệt thế thiên tài, mà tầng thứ chín thì là địa phương yêu nghiệt mới có thể tiếp tục chờ đợi, mà chỗ tốt tiến vào trong đó ra sao, chính ngươi trải nghiệm đi, nhưng lão đầu tử ta nói cho ngươi, chớ miễn cưỡng chính mình.
- Nếu ngươi tiến vào trong tầng lầu không tướng xứng với thiên phú của ngươi, thực lực có khả năng không tăng mà ngược lại còn bị giảm.
- Đa tạ tiền bối.
Nghe đến lời này, Mục Vân leo lên thang gác.
Đi tới trong tầng thứ nhất, Mục Vân khoanh chân ngồi xuống.
Hắn cần trước nhìn một chút, cái gọi là tầng lầu căn cứ thiên phú đến quyết định người tiến vào đủ khả năng đợi đến cùng là tình huống như thế nào.
Hắn lần đầu tiên nghe nói loại địa phương này.
Tiên giới rộng lớn, mênh mông vô biên, hắn cũng không phải biết được chết huyện thiên hạ.
Mục Vân vừa mới khoanh chân ngồi xuống, não hải giống như chân hồn thoát xác, tràng cảnh thay đổi.
Trước người hóa thành một chiến trường.
Bóng dáng Mục Vân đứng bên trong chiến trường, trước người có trên trăm tên binh sĩ thân mang khôi giáp ngao ngao gào thét lao đến.
Mục Vân rút kiếm, muốn chém giết.
Nhưng ngay lúc này, cảnh tượng trước mắt Mục Vân lại thay đổi.
Trên trăm tên lính kia hóa thân giống như ma quỷ gào thét lên đánh tới.
Cánh tay Mục Vân nhấc lên trường kiếm phát hiện, hắn lúc đầu có thể phát huy ra mười thành uy lực vào giờ phút này chỉ có thể phát huy ra một thành.
Mà lại quan trọng nhất là, hết thảy khí lực quanh người hắn vào đã toàn bộ biến mất trống không.
- Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ đây chính là khảo nghiệm?
Mục Vân kinh dị, thế nhưng những binh lính kia đã đánh thẳng tới, hắn chỉ có thể trực diện đối kháng.
Phanh...
Một tiếng phanh vang lên, Mục Vân vạch ra một kiếm, một kiếm ngày thường chém giết trăm người không thành vấn đề, thế nhưng giờ khắc này chỉ có thể phát huy ra một thành uy lực kiếm chiêu của bản thân.
Một kiếm này chỉ chém giết một tên binh sĩ ma quỷ trước mắt.
Không nói hai lời, Mục Vân không có thời gian cân nhắc, chỉ có thể lần nữa vạch ra một kiếm.
Phanh phanh phanh...
Trên chiến trường, máu tươi đầy đất, thế nhưng chỉ có một người Mục Vân công kích trăm người.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, Mục Vân đánh ra một kiếm cuối cùng, hơn trăm tên lính triệt để tan thành mây khói.
Mục Vân đặt mông ngồi dưới đất.
Trong lúc nhất thời, tràng cảnh thay đổi, bóng dáng Mục Vân lần nữa xuất hiện bên trong tầng thứ nhất của lầu các.
- Hô...
Thở ra một hơi, Mục Vân chậm rãi mở mắt, chỗ vừa mắt vẫn là cảnh tượng trước kia.
- Trở về...
Bàn tay di chuyển, Mục Vân khoanh chân ngay tại chỗ, bắt đầu khôi phục.
Hắn tiêu hao cũng không phải Tiên khí, cũng không phải hồn lực, mà là tinh khí thần.
- Lão quy, nơi này, rất cổ quái.
Mục Vân lần này bắt đầu trò chuyện với lão quy.
- Có gì đó cổ quái?
Lão quỷ lại bĩu môi khinh thường nói:
- Nơi này thật ra nhiều nhất chính là một võ đạo trường kiểm nghiệm thiên phú cá nhân.
- Võ đạo trường kiểm nghiệm thiên phú cá nhân?
Mục Vân càng không hiểu.
- Tiểu tử ngươi thật sự càng sống càng kém.
Quy nhất hùng hùng hổ hổ nói:
- Ngươi vừa rồi chỉ có thể thi triển một thành uy lực của kiếm chiêu, đó là bởi vì tầng thứ nhất này không thích hợp ngươi, không phù hợp thiên phú của ngươi.
- Thì ra là thế.
- Nào chỉ là như thế, theo ta thấy, ngươi dứt khoát đi đến tầng thứ chín là được.
- Quá náo động đi?
Mục Vân lắc đầu nói:
- Thế này sẽ không quá rêu rao chứ?
- Lăn vợ ngươi đi.
Quy nhất mắng:
- Ngươi ở nơi này chính là lãng phí thời gian, đi tầng thứ chín, thời gian trong này thế nhưng cực kì quý giá, ngươi mượn cơ hội này, nói không chừng có thể xung kích cảnh giới Địa Tiên.
- Nhờ lời chúc của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận