Vô Thượng Thần Đế

Chương 4237: Phong Thực Nguyên Thú (2)

Mục Vân nghe nói như vậy, sắc mặt cũng lộ ra cổ quái.
- Cấp bậc Thiên Quân ngũ nguyên thần cảnh, hai người chúng ta liên thủ, cũng sẽ không phải đối thủ.
Mục Vân do dự nói.
- Mười khỏa hộ nguyên thần đan.
- Vẫn rất nguy hiểm...
- Hai mươi khỏa.
- Thành giao.
Mục Vân mỉm cười.
Phượng Nguyên hoa, hắn cũng không rõ ràng giá trị, nhưng có thể làm cho Linh Nguyệt kích động, nhất định không tầm thường.
Chẳng qua hắn hiện tại thiếu không phải là thần thảo thần quả bước vào cảnh giới Quân Vương.
Mà là hộ nguyên thần đan tăng lên cấp độ cảnh giới Thiên Quân của mình.
Hộ Nguyên thần đan, đối với võ giả Thiên Quân thất nguyên thần cảnh mà nói, hiệu quả độc đáo.
Mấy ngày nay, hắn chỉ nuốt ba bốn khỏa, cũng không giết người thôn phệ thực lực, mơ hồ cảm giác được, khoảng cách cánh cửa tứ nguyên thần cảnh, không xa.
Hai mươi viên.
Đừng nói đột phá Thiên Quân tứ nguyên thần cảnh, cho dù ngũ nguyên, có lẽ cũng đủ dùng.
Không thể không nói, Linh Nguyệt thật sự tài đại khí thô.
- Ta sẽ dụ dỗ nó rời đi, ngươi nhân cơ hội này hái hoa.
- Cẩn thận một chút!
- Yên tâm, hai mươi khỏa hộ nguyên thần đan, ta cũng không nỡ chết.
Thân ảnh Mục Vân chợt lóe, trong phút chốc, Thần Mộc kiếm hóa thành một đạo lục mang, lúc này giết ra.
Khanh...
Sau một khắc, Thần Mộc Kiếm gặp phải lực cản cực lớn.
Tiếng vang vang lên, thần mộc kiếm bắn ngược trở về.
- Quên nói cho ngươi, Phong Thực Nguyên Thú am hiểu phong nhận công kích, hơn nữa quanh người vờn quanh một bức tường gió vô hình.
- Mẹ kiếp!
Mục Vân mắng nhẹ một tiếng, cửu đỉnh thần kiếm xuất hiện trong tay.
Hiện tại, Phong Thực Nguyên Thú đã bị chọc giận.
Gầm gừ.
Một tiếng gào thét vang lên, tiếng đinh tai nhức óc khiến cho thân thể Mục Vân lay động.
Mà nương theo tiếng gào thét của Phong Thực Nguyên Thú vang lên, trong mạch quáng, tiếng gầm nhẹ liên tiếp vang lên.
- Không xong!
- Lại làm sao vậy?
Linh Nguyệt vội vàng nói:
- Nhanh lên, nguyên thú trong mạch quáng này tựa hồ có quan hệ cũng không tệ lắm.
- Nó có thể đang gọi giúp đỡ!
......
Vẫn có thể chơi như thế này?
Mọi con chờ đợi thần thảo mình nhìn trúng, còn có thể đi?
Mục Vân cũng biết, những nguyên thú này theo đạo lý mà nói đều có trí tuệ cực cao.
Nhưng cùng ở trong một tòa mạch quáng, trong quáng đạo không giống, cư nhiên còn có thể từ xa hô ứng.
Điều này là không thể tin được.
Hiện tại, Phong Thực Nguyên Thú đã hoàn toàn tức giận.
Thân hình cực lớn, lúc này đứng lên.
Nhìn kỹ lại, giống như một con linh dương, toàn thân lông xanh, một đôi mắt, càng mang theo thanh mang.
Hai cái sừng trên đỉnh đầu, đặc biệt lấp lánh ánh sáng.
- Nơi phong nhận bá đạo nhất, ngay ở sừng cày, cẩn thận.
- Ta biết rồi.
Mục Vân khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt xông ra ngoài.
Cửu đỉnh thần kiếm giết ra, một cự đỉnh huyễn hóa thành hình.
- Trảm!
Cự đỉnh nện ra, phanh một tiếng, kiếm quang tán loạn.
Bên ngoài thân thể Phong Thực Nguyên Thú, tựa hồ luôn có một đạo bình chướng vô hình, ngăn cản bất kỳ công kích gì, làm cho người ta không cách nào phá bỏ.
- Làm sao phá được tường gió của tên này?
Loại tường gió này, cũng không phải gió nhẹ bình thường. Mà là phong nhận tụ tập cùng một chỗ, trải qua lực lượng hoàn mỹ khống chế, dung hợp cùng một chỗ.
Bá đạo, uy mãnh.
Không phải công kích bình thường có thể phá bỏ.
- Trảm!
Một kiếm của Mục Vân ẩn chứa uy lực kiếm phách, lần thứ hai chém ra.
Nhưng hiện tại, Phong Thực Nguyên Thú căn bản không có nhìn thẳng vào hắn.
Keng!!
Lần thứ hai, kiếm quang bị ngăn cản.
- Dùng cái này.
Linh Nguyệt nhìn thấy Mục Vân không cách nào chọc giận Phong Thực Nguyên Thú, trong lòng cũng sốt ruột, ném ra một viên cầu.
- Ngươi không sợ đem nổ tung cái mỏ này?
- Yên tâm, sẽ không.
Linh Nguyệt cũng rất có lòng tin.
Mục Vân mặc kệ.
Thiên Quân tam nguyên thần cảnh của hắn, có thể chém giết La Duệ bị thương, tên kia, chính là Ngũ Nguyên Thần Cảnh. Nhưng bây giờ, đối mặt với Phong Thực Nguyên Thú. Không ngờ ngay cả biện pháp phá vỡ phòng ngự cũng không có.
Thật nhục nã.
- Nổ chết ngươi.
Mục Vân ném ra, thân ảnh nhanh chóng bạo lui.
Ầm...
Một đạo tiếng nổ trầm thấp vang lên, viên cầu kia nổ tung ra.
Nhưng hiện tại, Mục Vân phát hiện, viên cầu cũng không ảnh hưởng đến hung thú.
Xung quanh mười thước, quả thực nổ tung hủy thiên diệt địa, nhưng trừ chuyện đó ra, thì không còn khác.
Điều này... Thật không thể tin được.
Gầm gừ.
Chỉ trong phút chốc, một tiếng gào thét vang lên.
Phong Thực Nguyên Thú, tức giận.
Mục Vân nhìn lại.
Bốn phía thân thể Phong Thực Nguyên Thú xuất hiện một lỗ hổng.
Mà mặt ngoài thân thể, chỗ lỗ hổng nổ tung, máu tươi chảy xuôi không ngừng.
Bị thương.
Mục Vân không khỏi nhìn về phía Linh Nguyệt.
Nữ nhân này, chỉ sợ trên người tuyệt đối có được thứ gì đó tốt hơn.
Chẳng qua hiện tại không nỡ dùng.
Trên thực tế, hai mươi khỏa hộ nguyên thần đan, để cho hắn xuất thủ, so với xuất ra những thứ bảo mệnh tốt hơn.
Mục Vân cũng hiểu được điểm này.
Mỗi người lấy những gì cần thiết.
Tiếng gầm nhẹ vang lên, phong thực nguyên thú bôc phát sát khí đằng đằng, lao nhanh đến Mục Vân.
- Phong Thực Nguyên Thú? Trông giống như một con linh dương, toàn thân lông xanh và trắng, ngươi cũng là linh dương.
Mắng to một tiếng, Mục Vân xác định, chọc đủ cừu hận, phi thân rời đi.
Phong Thực Nguyên Thú triệt để nổi giận.
Linh Nguyệt một mực ở một bên, ẩn nấp khí tức, Phong Thực Nguyên Thú nhìn thấy nhân loại nhỏ yếu trước mắt này xem thường nó, há có thể không giận?
Bang bang bang...
Nhất thời, trong quáng đạo, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Một người một thú, bắt đầu con đường truy đuổi.
Linh Nguyệt đi ra khỏi chỗ ẩn nấp.
- Hy vọng ngươi có thể sống...
Dứt lời, hái Phượng Nguyên Hoa.
Giờ khắc này, Mục Vân chạy trốn như bay, thần mộc kiếm cùng thiên địa dung lô, lần lượt đâm ra, đập ra.
Đường hầm mỏ đã sớm sụp đổ ra một mảng lớn.
Nhưng Phong Thực Nguyên Thú căn bản không quản, thề tất yếu phải giết Mục Vân.
- Ừ?
Đột nhiên, Mục Vân nhìn về phía trước.
Bên trong một quáng đạo khác, mấy đạo khí tức, như ẩn như hiện.
Không nói hai lời, Mục Vân xông về một đường mỏ khác, thay đổi phương hướng.
Giờ khắc này, bên trong đường mỏ.
Công Tôn Hàm nhìn bốn phía, sắc mặt khó coi.
- Nói cho các ngươi biết, không thể khinh địch, hiện tại chiếm được Kỳ Ngọc Thần Đằng, chết hai người, các ngươi nói đáng sao?
Bên trong quáng đạo, hai cỗ thi thể nhân loại, một cỗ thi thể nguyên thú, mùi máu tươi vẫn còn.
Kỳ Ngọc Thần Đằng, giá trị trân quý.
Nhưng trân quý hơn nữa, cũng không đáng giá tính mạng của hai đệ tử.
- Dựa theo ta nói làm, ai cũng sẽ không chết, lần sau các ngươi lại như thế, vậy tự mình ở trong Vô Giản Cổ Sơn lịch lãm đi.
Vừa nghe lời này, vài tên đệ tử đều cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận