Vô Thượng Thần Đế

Chương 4213: Lục Phủ thần cảnh

- Ta đến!
Một tiếng quát vang lên, cắt đứt suy nghĩ của mọi người.
Một thân ảnh lên đài tỷ thí.
- Phù Bính.
- Là Phù Bính, tên này, thua Nghiêm Khiêm, nhất định không cam lòng...
- Đúng vậy, cũng là xui xẻo, bất quá cơ hội này, không biết hắn sẽ khiêu chiến ai.
Bốn phía dưới đài, mọi người nghị luận sôi nổi.
Phù Bính có thân hình to con, hai tay nắm chặt, đứng ở lôi đài.
Lúc đầu hắn cho rằng, mình tiến vào top mười, là tuyệt đối.
Nhưng không nghĩ tới, vòng cuối cùng, cư nhiên xui xẻo gặp được Nghiêm Khiêm.
Nghiêm Khiêm, Khương Thế Bình và Chu Sâm ba người, đều nửa chân bước vào cảnh giới Thiên Quân, căn bản không ở cùng một cấp độ.
Thua quá oan.
Lần này, muốn khiêu chiến, tự nhiên phải bảo đảm vạn vô nhất thất.
Sau tất cả, chỉ có một cơ hội.
- Mục Vân, có dám đánh một trận không?
Phù Bính quát khẽ một tiếng, nhìn về phía Mục Vân.
Nghe được Phù Bính khiêu chiến Mục Vân, đệ tử còn lại dưới đài, biến sắc.
Mỗi một vị đệ tử ở vị trí top mười, chỉ có thể bị khiêu chiến ba lần.
Phù Bính vừa lên sân, vì bảo hiểm, khiêu chiến Mục Vân.
Có thể tiến vào top mười, tự nhiên mỗi một người đều không dễ chọc vào.
Nhưng Mục Vân dù sao cũng là người dễ dàng đột phá nhất.
Không nghĩ tới, Phù Bính lẹ mắt ay nhanh, khiêu chiến đầu tiên.
Mục Vân nhướng mày.
Đây là...
Nhìn ta dễ bắt nạt?
Chỉ tìm ta?
Mục Vân hiện tại cười cười, cất bước đi vào trong lôi đài.
- Tiểu tử, Ngũ Phủ thần cảnh, ngươi còn có cơ hội, lần này, cho sư huynh đi.
Phù Bính cười nhạo một tiếng nói.
Thực lực của hắn, không thể nghi ngờ.
Nếu không phải bại trước Nghiêm Khiêm, hôm nay làm sao cần như thế?
Hiện tại, khiêu chiến Mục Vân, càng vì bảo đảm mình có thể xếp vào top mười.
Dưới đài, hai mươi chín người kia, không có khả năng có người là đối thủ của hắn.
- Ngươi tràn đầy tự tin.
Mục Vân cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói:
- Chẳng qua, Ngũ Phủ thần cảnh thì không thể đánh bại Lục Phủ thần cảnh sao?
- Kinh Phàm Sinh cùng Diêm Vô Tận, đều bại.
- Hai tên phế vật của bọn họ, có thể so sánh với ta sao?
Phù Bính không chút khách khí nói.
Kinh Phàm Sinh xếp hạng hai mươi mốt, Diêm Vô Tận đứng thứ mười mà thôi.
Hai người cộng lại, Phù Bính cũng không để ở trong mắt.
Dưới đài, Kinh Phàm Sinh cùng Diêm Vô Tận hai người, hiện tại sắc mặt khó coi.
Nhưng Phù Bính nói là sự thật.
Mục Vân cũng không tức giận.
- Giết!
Phù Bính hiện tại, song quyền đồng loạt xuất ra.
Trên nắm tay, một đôi quyền sáo, thoạt nhìn, khí tức cường hoành.
Phù Bính am hiểu thần quyết loại quyền chưởng, cũng không am hiểu sử dụng binh khí.
Hiện tại, bên trong quyền sáo, ba động mãnh liệt dần dần truyền ra.
Một cỗ khí tức khiếp người, từ trong cơ thể Phù Bính bốc lên.
Ầm...
Trong phút chốc, một đạo quyền phong bốc lên.
Mục Vân đánh ra một quyền, Bách Liệt Thánh Chỉ, hiện tại điểm ra.
Lực đạo cường hoành phóng thích ra một cỗ lực xuyên thấu.
Phanh...
Hai đạo lực lượng giao nhau, oanh kích khuếch tán ra.
Giờ khắc này, trong ánh mắt Mục Vân xuất hiện một tia kinh ngạc.
Lực lượng của Phù Bính, mang theo công kích chấn động, mỗi một tầng lực công kích phóng thích ra, đều chấn động thân thể hắn.
Hơn nữa, cỗ lực lượng kia, không ngừng khuấy động lực lượng trong cơ thể hắn, làm cho hắn không cách nào triệt để tiêu hóa.
- Tư vị thế nào?
Phù Bính hiện tại cười nói:
- Tiểu tử, nhận thua đi, trong top mười, không có vị trí ngươi.
- Phải không?
Mục Vân cũng không động đậy.
- Trảm!
Thập Thần Kiếm lúc này chém ra.
Thập Hoàng Trảm.
Một trảm, lại thêm một trảm.
Mục Vân hiện tại, không ngừng súc lực, thập thần kiếm kiếm quang, rực rỡ chói mắt.
Bốn phía, mọi người nhìn thấy một màn này, thần sắc khẩn trương, hô hấp dồn dập.
Mục Vân tuy nói là Ngũ Phủ thần cảnh, nhưng thực lực bây giờ, đủ để sánh ngang với Lục Phủ thần cảnh.
Phù Bính hiện tại, song quyền oanh kích mà ra, không ngừng giết ra.
Khí tức cường đại, một sóng cưỡi một sóng, tụ tập ở hai quyền đầu.
- Bá Vương Nộ Hầu Quyền.
Phù Bính hiện tại sát khí đằng đằng, nhất thời xuất thủ tàn nhẫn.
Trên song quyền kia, lực lượng hội tụ, trở nên vô cùng khủng bố.
- Trảm.
Mục Vân một kiếm, lần thứ hai chém ra.
Khanh!!
Tiếng kim loại giao nhau vang lên.
Lực lượng Mục Vân hoàn toàn phóng thích ra.
Hai thân ảnh, lúc này cùng lúc lui ra.
Sắc mặt Mục Vân trắng bệch, nhưng bên kia, Phù Bính lại khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Ngực, không biết từ khi nào, xuất hiện một vết máu.
Thần Mộc Kiếm, hiện tại trở lại trong cơ thể Mục Vân, biến mất không thấy.
Đệ tử dưới đài, không thấy Phù Bính bị thương nặng như thế nào.
Nhưng ba vị phó các chủ trên đài lại thấy rõ ràng.
- Hồn lực khống chế công kích, cư nhiên có thể càng thêm nhanh so với Cổ Thần Quyết công kích, thật diệu!
Cố Thư Họa gật gật đầu, có chút tán thưởng nói.
Thủy Thanh Vinh cùng Tuân Dực hai người, hiện tại vẫn chưa mở miệng.
Trên thực tế, hồn phách lực, là vô hình nhất.
Lực công kích quả thật tương đối cường đại.
Nhưng vận dụng càng nhiều, lại là hồn phách lực song phương giao phong.
Mà không đến thời khắc nguy cấp, ai cũng sẽ không sử dụng lực lượng hồn phách.
Một khi hồn phách lực bị thương, hoặc chịu chết, đó chính là thật sự chết.
Giống như Mục Vân, dùng lực lượng hồn phách khống chế thần vật công kích, hơn nữa lực công kích bá đạo như vậy, quả thật hiếm thấy.
Trận chiến này, Phù Bính thua không oan.
- Đáng ghét, đáng ghét!
Phù Bính hét lớn một tiếng, lúc này lao ra.
Phanh!!
Cước bộ đạp đất, nhất thời, Phù Bính giết tới một quyền.
- Chịu chết!
- Còn muốn ta chết?
Mục Vân quát lớn một tiếng.
Phù Bính đã bại, còn dám ra tay!
Thần Mộc Kiếm hiện tại đột nhiên xuất hiện.
Hưu một tiếng, tại thời điểm này xuất hiện.
Phốc phốc!
Máu tươi nổ tung, thân thể Phù Bính ầm ầm ngã xuống đất.
Lần này, tất cả mọi người đều im lặng.
Đây là lần đầu tiên có người chết!
Mục Vân thờ ơ lạnh nhạt, lực thôn phệ mở rộng, đứng tại chỗ, thân ảnh không nhúc nhích.
Từ từ, một cỗ khí tức cường đại, hiện tại phóng thích ra.
Mục Vân, thăng cấp.
Lục Phủ thần cảnh.
Một cỗ khí tức độc đáo kia, không có khả năng sai.
Cảnh giới Lục phủ thần cảnh.
Ầm ầm!!
Mặt đất nổ vang, Mục Vân một cước bước ra, một cỗ khí tức bá đạo, hiện tại phóng thích ra.
Ngay sau đó, Mục Vân thu liễm khí tức, sải bước rời khỏi lôi đài.
Mục Vân. Thắng!
Lần này, mọi người không dám nói nhiều nữa.
Phù Bính vốn đã bại, lần thứ hai xuất thủ, đúng là không hợp quy củ.
Mục Vân ra tay đánh chết, cũng không tính vi phạm quy tắc.
Nhưng tên này, lại vào hiện tại... Đột phá Lục Phủ thần cảnh.
Cũng quá lợi hại đi.
Lưỡng Nghi Các, Mục Vân.
Trận chiến này, nhất định sẽ nổi danh.
Lần này, không ai dám khiêu khích Mục Vân nữa.
Tên này, đã dùng thực lực bản thân, chứng minh mình cường đại.
Mạnh mẽ.
Rất mạnh.
Mục Vân hiện tại, trong ánh mắt tràn đầy đạm mạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận