Vô Thượng Thần Đế

Chương 1976: Miểu Sát

Mà bên trong sơn môn, Nhậm Cương Cương dẫn đầu tông chủ ngũ đại tông môn đứng đó.
- Thiên Kiếm lâu, Tam Cực Thiên Minh đưa ra mệnh lệnh các ngươi chưa lấy được sao?
Tiêu Chiến Thiên mở miệng quát:
- Để các ngươi xuất binh chống cự lại Càn Khôn sơn trang tiến công, các ngươi đang làm cái gì? Thời gian một năm, thờ ơ? Các ngươi thật sự cho rằng, mình thành Bạch Ngân cấp thế lực rồi à?
- Trở thành Bạch Ngân cấp thế lực?
Nhậm Cương Cương chắp hai tay về sau, lạnh nhạt nói:
- Thật có lỗi, bắt đầu từ hôm nay, Thiên Kiếm lâu chúng ta, bao gồm cả ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực thuộc hạ sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Tam Cực Thiên Minh các ngươi.
- Ngươi nói cái gì?
Nghe đến lời này, ngữ khí Tiêu Chiến Thiên ngưng kết, trong lời nói mang theo ý lạnh lùng.
- Nhậm Cương Cương, ngươi kế thừa vị trí lâu chủ Thiên Kiếm lâu, thế nhưng cũng đừng hồ đồ, dẫn Thiên Kiếm lâu đến con đường tuyệt lộ.
Thần Bắc giờ phút này đứng ra, cười nhạo nói:
- Ngươi phải biết, chỉ cần Tam Cực Thiên Minh muốn, một vị Chân Tiên cường giả đầy đủ san bằng Thiên Kiếm lâu các ngươi.
Nghe đến lời này, hai tay Nhậm Cương Cương run nhè nhẹ.
Thần Bắc nói không sai, Thiên Kiếm lâu thiếu là thiếu cường giả đỉnh tiêm.
Huyền Tiên võ giả ít, cảnh giới Chân Tiên càng là một người cũng không có.
Nếu thật sự chọc giận Tam Cực Thiên Minh, Thiên Kiếm lâu chỉ sợ thật không thể ngăn cản.
Nhưng đây là ý của Mục Vân, chỉ cần hắn làm theo là được.
- San bằng Thiên Kiếm lâu chúng ta? Thần Bắc, khẩu khí của ngươi thật lớn.
Nhưng ngay phút này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Nghe được âm thanh kia, thân thể Thần Bắc trì trệ, sắc mặt mất tự nhiên.
Mục Vân.
Âm thanh này, vô cùng quen thuộc.
Chính là Mục Vân.
Tiêu Chiến Thiên, Thần Bắc, Hứa Thần ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bên trong ánh mắt mang theo cảnh giác.
Bọn hắn cảnh giác, tiểu nữ hài bên người Mục Vân.
Chỉ là hiện tại, tiểu nữ hài kia tựa hồ không ở nơi đây.
Trong lòng ba người lập tức an định.
Cho dù tiểu nữ hài còn ở đây, lần này bọn hắn cũng không sợ.
Mục Vân giờ lại đi ra từ trong đám người.
- Lời muốn nói, đã nói xong, các ngươi đi thôi, Thiên Kiếm lâu, không chào đón các ngươi.
Mục Vân nói rõ:
- Trở về nói cho ba vị minh chủ đi, bên trong Kiếm Thần Phủ, bọn hắn đã làm ra lựa chọn, hiện tại, Mục Vân ta sẽ không còn là người của Tam Cực Thiên Minh, mà là người của Thiên Kiếm lâu, muốn để ta thuận theo Tam Cực Thiên Minh, thuận theo ba người các ngươi? Nằm mơ.
Trong mắt Mục Vân mang theo một tia khinh thường.
- Ngươi muốn chết!
Thần Bắc nói:
- Mục Vân, khẩu khí ngươi thật lớn, ngươi có dám đánh với ta một trận? Để ta xem một chút, thiên tài Thiên Thánh tư chất như ngươi đến cùng có bản lãnh gì?
- Thần Bắc, ngươi thật không biết xấu hổ, ngũ phẩm Huyền Tiên giao đấu nhị phẩm Huyền Tiên, ngươi cũng nói ra được?
- Ta nói thế nào không ra miệng?
Thần Bắc cười nhạo nói:
- Hắn không phải nói thực lực mình cường đại à? Thế nào? Không dám rồi?
- Làm sao không dám?
Mục Vân lại tiến lên một bước, cười lạnh nói:
- Ngươi dám, ta thế nào không dám rồi?
Thần Bắc nhìn thấy Mục Vân thế mà nhảy ra, trong lòng hơi sững sờ.
- Cẩn thận hắn chơi gạt!
Hứa Thần giờ phút này lại mở miệng nói.
- Yên tâm, Tư Không các chủ đang nhìn trong bóng tối, nếu tiểu nữ hài động thủ, Tư Không các chủ cũng sẽ động thủ, không cần lo lắng.
Thần Bắc lơ đễnh.
Hắn biết, Mục Vân là Thiên Thánh tư chất.
Hắn cũng biết Mục Vân lợi hại.
Thế nhưng xem như lợi hại hơn nữa, chênh lệch ba phẩm, Thiên Thánh tư chất cũng khó mà bù đắp.
Kẻ này tự mình đi ra muốn chết, hắn thành toàn.
Chỉ là hơn một năm thời gian, gia hỏa này xem như Thiên Thánh tư chất cũng không có khả năng đề thăng.
Điểm này, hắn có thể khẳng định.
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, Mục Vân này nuốt không trôi một hơi này sẽ cậy mạnh như thế nào.
- Mục Vân, ngươi...
- Không sao cả!
Mục Vân mỉm cười, không thèm để ý nói:
- Vừa vặn mới học một môn kiếm pháp, muốn thử xem uy lực như thế nào.
Mục Vân nói rồi, đi ra phía trước.
Thần Bắc giờ phút này cũng tiến lên.
Hai thân ảnh, đứng đối mặt nhau.
- Ngươi thật tự đại, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Ngươi cũng như vậy, rất tự đại.
Mục Vân cười nhạo nói:
- Ta ngược lại rất muốn nhìn một chút, ngươi chết thế nào.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt lấp lánh tia lửa.
- Ra tay đi, nếu không, ngươi ngay cả cơ hội xuất thủ đều không có!
Thần Bắc nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo khinh miệt.
Lời tuy như thế, thế nhưng hắn đã chuẩn bị ra một kích toàn lực.
Một khi Mục Vân xuất thủ, hắn lập tức ra một chiêu đánh chết đối phương.
Hắn mặc dù xem thường Mục Vân, thế nhưng không có nghĩa hắn sẽ khinh thường đối thủ.
Cho dù là con tôm nhỏ, hắn cũng dùng ra trăm phần trăm thực lực, chém giết kẻ này.
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng không thèm để ý.
Xem thường?
Xem thường vừa vặn.
Mục cầm Vân U Ngữ Kiếm, ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện.
Đoạn kiếm.
Nhìn thấy đoạn kiếm trong tay Mục Vân, Thần Bắc ngoài miệng mặc dù không nói gì, thế nhưng đáy lòng càng thêm khinh bỉ.
Gia hỏa này quả thực ngu xuẩn.
Thế mà xuất ra một thanh kiếm gãy để giao thủ với hắn.
Hành vi ngu xuẩn như thế, quả thực tự tìm đường chết.
- Giết!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, U Ngữ Kiếm trong tay bắn ra sanh sáng mãnh liệt.
Mà cùng lúc đó, hắn trực tiếp ngưng tụ kiếm giới, bao phủ đến trên người Thần Bắc.
Lực lượng điên cuồng càn quét ra, kiếm giới nháy mắt khống chế Thần Bắc.
Trong chớp nhoáng, Thần Bắc chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể đều khó mà động đậy.
Hắn muốn phản kháng, nhưng lại phát hiện, thân thể của mình thế mà trở nên chậm chạp.
Loại chậm chạp này để tốc độ cũng không ngừng hạ xuống.
Thần Bắc kinh ngạc không thôi.
Không thích hợp!
Loại tình huống này, hoàn toàn không thích hợp.
Thấy cảnh này, Thần Bắc muốn hô to, thế nhưng công kích của Mục Vân đã đến.
- Cửu Kiếp Kiếm Lục Thiên!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân bước ra một bước.
Thanh kiếm điên cuồng gào thét giết ra, như là ngân hà rơi xuống cửu thiên, khí tức điên cuồng nháy mắt kéo lên.
- Tứ phẩm Huyền Tiên! Gia hỏa này đi đến cảnh giới tứ phẩm Huyền Tiên.
Thấy cảnh này, Tiêu Chiến Thiên ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ biết đã muộn.
Mục Vân vẩy kiếm một cái, phịch một tiếng nổ vang, toàn bộ thân thể Thần Bắc lập tức nổ thành toái phiến.
Một kiếm, miểu sát.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người tại chỗ kinh ngạc không thôi.
- Thằng nhãi ranh, ngươi dám!
Nhưng ngay lúc này, một tiếng quát vang lên.
Bá một tiếng vang lên, một thân ảnh phá không mà ra, lao nhan đến Mục Vân.
Nhìn thấy thân ảnh kia, Mục Vân lập tức sáng tỏ.
Tam Cực Thiên Minh biết bên cạnh hắn có Tiểu Thất, còn muốn cường hoành hơn nhất phẩm Chân Tiên, giờ phút này sao có thể có thể chỉ là ba người Tiêu Chiến Thiên mang theo một đám người tới.
Nhất định có cao thủ Chân Tiên đi theo.
Cho nên đây cũng là vì cái gì Mục Vân dùng hết toàn lực, một kích chém giết Thần Bắc.
Vì để Chân Tiên không cách nào đánh gãy hắn.
Nhìn thấy thân ảnh kia lao đến, Mục Vân lập tức quát:
- Tiểu Thất!
- Cha, ta ở đây!
Trong nháy mắt, thân ảnh nhỏ bé xinh xắn của Tiểu Thất lập tức xuất hiện.
Phanh...
Bên ngoài Thiên Kiếm lâu vang lên một tiếng bành thật lớn, mặt đất run rẩy một trận.
Hai thân ảnh, vừa chạm vào tức tách ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận