Vô Thượng Thần Đế

Chương 359: Đông Vân thành

Ba năm trước đây, Mặc Dương mang theo Thiên Gia Cổ Kiếm của Cổ gia, rời khỏi Phá Vân sơn mạch, rời khỏi Nam Vân Đế Quốc, nói câu hùng hồn ba năm sau trở lại, diệt tam đại gia tộc.
Thế nhưng ba năm đã qua, Mặc Dương vẫn không trở về.
- Trước đó, ta cũng không biết hắn ở chỗ này, cũng là gần đây vừa xác định thôi!
Lý Trạch Lâm nói tiếp:
- Mặc Dương tốn hao thời gian ba năm, sáng tạo ra Vân Môn, hiện tại Vân Môn tại Đông Vân thành cũng xem như là thế lực lớn nhất, nhưng mà, hiện tại trong Đông Vân thành phân loạn không chịu nổi, Độc Thần môn, âm Dương phái, Đao Minh đều muốn đoạt quyền chưởng khống Đông Vân thành!
- Cho nên, cuộc sống của hắn cũng không dễ dàng!
- Ta hiểu rõ!
Mục Vân gật đầu ra hiệu.
Nhìn Mục Vân không có quá nhiều biểu lộ, Lý Trạch Lâm đắng chát cười một tiếng.
- Mục đạo sư, ta nói với ngươi một chút phân bố thế lực và quản hạt ở địa khu Trung Châu đi!
- Tốt!
Lý Trạch Lâm mỉm cười, nói:
- Toàn bộ Thiên Vận đại lục, phiến địa vực thích hợp nhân loại ở lại này được xưng là Trung Châu đại lục, trừ Trung Châu đại lục ra, nam có Nam Man, bắc lại Bắc Địch, phía tây Tây Mạc, phía đông Đông Hoang, bốn phía này căn bản không thích hợp nhân loại ở lại.
- Trước đó, Nam Vân Đế Quốc chính là một tiểu tiểu đế quốc tại Trung Châu nam bộ, thế lực cường đại chân chính, đều tại địa khu Trung Châu, không ngừng lan tràn ra, thâm nhập vào trong từng đế quốc.
- Mà bây giờ, tứ phương tuyệt địa đông tây nam bắc cũng không thể so sánh với Trung Châu đại lục, cho nên toàn bộ Thiên Vận đại lục, phồn thịnh nhất chính là Trung Châu, mà trong Trung Châu, thực lực rắc rối khó gỡ, vô cùng phức tạp, thế lực nhỏ cần dựa vào lớn thế lực mới có thể sống sót.
- Thí dụ như người Hồng gia quản lý Vân Khê thành nhất định phải dựa vào Tam Cực điện, giao nạp đầy đủ cung phụng cho Tam Cực điện thì mới có thể tiếp tục quản lý.
Lý Trạch Lâm nói:
- Nhưng nếu như Tề gia phát triển vượt qua Hồng gia, vậy Tề gia hoàn toàn có thể thay vào.
- Vậy các ngươi thì sao?
- Chúng ta? Tam Cực điện chúng ta chỉ cần thu lấy đầy đủ cung phụng là được rồi, nhưng chuyện khác, trừ phi là ai làm chuyện vi phạm tới Tam Cực điện, nếu không chúng ta sẽ không quan tâm.
- Vậy các ngươi không sợ thế lực phía dưới tạo phản sao?
- Phản? Lấy cái gì phản?
Lý Trạch Lâm cười nói:
- Mục Vân, điểm này, ngươi lại là nhìn không rõ, Tam Cực điện ta thu lấy cung phụng là đạt được từ Hồng gia, vậy Hồng gia khẳng định sẽ tầng tầng tiến dần lên, để thế lực phía dưới tiếp tục nộp cống phẩm lên trên, như vậy tầng tầng tiến dần lên, cuối cùng, ai mới là được lợi nhất?
- Chính là các ngươi!
- Không sai, mà như vậy còn giúp chúng ta không phải tốn hao sức người vật lực đi làm những chuyện này!
Mục Vân lại lần nữa nói:
- Vậy theo ngươi nói như vậy, chẳng phải thế lực phía trên Trung Châu đại lục này là của mấy đại ác đầu các ngươi, các thế lực khác căn bản không thể nào quật khởi sao?
- Đây cũng không phải!
Lý Trạch Lâm cười khổ nói:
- Ba ngàn năm trước, trong Lôi Thần cốc xuất hiện một thiên tài nghịch thiên, một tay lôi điện chi thuật, diệu cùng càn khôn, lúc ấy tại Vân gia và Lục Ảnh huyết tông công kích, ngạnh sinh sinh thành lập được đại bản doanh của mình tại Trung Châu bắc bộ!
- Hiện tại, Lôi Thần cốc chính là thế lực lớn của Trung Châu mà không ai dám trêu chọc, Lôi Chấn Tử thân là Cốc chủ, tính khí nóng nảy có tiếng, mà lại cực kỳ bao che khuyết điểm.
- Lôi Thần cốc...
Mục Vân âm thầm ghi nhớ cái tên này.
- Được rồi, chuyện nơi này ta chỉ có thể nói với ngươi như vậy.
Lý Trạch Lâm đứng dậy, chắp tay nói:
- Chuyện Đông Vân thành, trong vòng nửa năm Tam Cực điện chúng ta sẽ không nhúng tay, cho nên, muốn làm gì thì chính ngươi đi làm đi. Nhưng mà cung phụng lên trên vẫn không thể thiếu!
- Nếu ta không cho thì sao!
Lý Trạch Lâm nhăn mày lại, trầm trọng nói:
- Mục Vân, ngươi nhất định không thể khư khư cố chấp, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu.
- Ta hiểu rõ!
Lý Trạch Lâm mỉm cười, trực tiếp rời khỏi.
Việc nơi này, Mục Vân lại ở tại Vân Khê thành cũng không có ý nghĩa gì, thế là dựa theo một tấm bản đồ Lý Trạch Lâm cho hắn, đi tới Đông Vân thành.
Diện tích Đông Vân thành cực kì rộng lớn, quanh năm dung nạp hơn ngàn vạn nhân khẩu, nếu tính luôn cả thành trì nhỏ cùng lệ thuộc với nông thôn xung quanh thì đó chính là trọn vẹn hơn trăm triệu người.
Như vậy đại trận cho thành trì, tường thành cao mấy chục mét, mà tiến vào trong thành trì, Mục Vân trước đó tưởng tượng ra cả chen chúc cũng không xảy ra.
Trên đường phố rộng mấy chục thước, người đến người đi, thú đến thú đi, cửa hàng hai bên đường phố nối tiếp nhau san sát, thương phẩm rực rỡ muôn màu.
- Quả nhiên, Đông Vân thành này so phồn hoa hơn Vân Khê thành không biết bao nhiêu lần.
Mục Vân nhẹ nhàng đi dạo, đi tới một tửu lâu.
Vô luận ở chỗ nào, tửu lâu vĩnh viễn là nơi có thể có được tin tức tuyến đầu.
- Nghe nói chưa? Minh chủ Đao Minh chết rồi, hiện tại ba vị phó minh chủ dưới tay hắn đang tranh đoạt vị trí minh chủ, đã sắp đánh nhau rồi!
- Các ngươi thì biết cái gì, tranh đoạt vị trí minh chủ, đó chính là thành chủ Đông Vân thành, ai không muốn làm!
- Muốn làm? Vậy đó cũng phải có bản lĩnh, lần này hai vị kia của Độc Thần môn và âm Dương phái khẳng định sẽ nhịn không được ra tay.
- Còn có Vân Môn, vị kiếm khách kiếm thế môn chủ Vân Môn kia tất nhiên cũng sẽ không đứng nhìn đứng ngoài quan sát.
- Thời gian Vân Môn thành lập quá ngắn, căn cơ bất ổn, rất khó phục chúng, ta thấy lần này, Độc Thần môn và âm Dương phái có khả năng cướp đoạt chức thành chủ nhất.
Trên bàn cơm líu ríu tiếng nghị luận liên tục, trong miệng mọi người nghị luận ầm ĩ, đều thảo luận chuyện tân thành chủ Đông Vân thành.
Ăn cơm xong, dự đặt trước gian phòng, Mục Vân tiến vào trong gian phòng nghỉ ngơi.
Ngầm hạ, hắn cũng không quen thuộc Đông Vân thành, vẫn cần kiểm tra tình hình trước đã.
Mặc dù Độc Thần môn, âm Dương phái cùng với Đao Minh này đều là thế lực nhị lưu, thế nhưng cũng không thể khinh thường, nếu trong môn không có cường giả vượt qua cảnh giới Thông Thần ngũ trọng, Mục Vân không lo lắng chút nào.
Nhưng nếu trong môn có lão quái vật Thông Thần thất trọng thậm chí là cửu trọng, thập trọng, vậy sẽ khó làm.
Sở dĩ hắn có thể chém giết Huyết Vô Song, cũng vì chính Huyết Vô Song tìm đường chết, lúc đầu tự thân tương liên một thể với thần binh, thần binh bị thương, hắn đương nhiên cũng nhận phản phệ.
Cho nên một thân thực lực tổn thất hơn phân nửa, lại thêm Nhiếp Hồn Châu xuất kỳ bất ý, hắn mới có thể thủ thắng.
Dứt bỏ những cái này không nói, Mục Vân hiện tại có nắm chắc đối mặt với cường giả cảnh giới Thông Thần ngũ trọng, nhưng nếu đối phương nhiều người, Mục Vân có thể bảo vệ bản thân mình, thế nhưng là những người khác lại không cách nào chiếu ứng.
- Nhiếp Hồn Châu, thôn phệ Huyết Hồn Châu, không sai biệt lắm xem như tiến vào một nữa thiên khí thần thông, ngày sau cùng ta cùng một chỗ lại lần nữa giết chóc đi!
Nhìn trong tay Nhiếp Hồn Châu, Mục Vân chắp tay trước ngực, giữ Nhiếp Hồn Châu trong lòng bàn tay, bắt đầu thể ngộ và chải vuốt chuyện xảy ra trong đoạn thời gian này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận