Vô Thượng Thần Đế

Chương 407: Bằng Ngươi, Cũng Xứng!

Bài trừ tình huống không còn, cuối cùng, bọn hắn xác định, tích súc đó tuyệt đối đã rời vào trong tay Mục Vân.
Chỉ có hắn tiến vào trong Vạn Quỷ Phủ Quật, lại an toàn trở về.
Trừ hắn ra thì không còn ai khác!
Điểm này, Thánh Vũ Dịch vô cùng rõ ràng.
Cho nên, này mới khiến Thánh Vũ Phong dẫn người đến đây vây quét Đông Vân thành.
Lần này, Thánh Vũ Phong đợi binh mã tam đại thành thị đến đây, cho dù Đông Vân thành mạnh hơn thì cũng là song quyền nan địch tứ thủ.
Huống chi, Thạch Trung Nguyên còn có nhân mã hai đại thành thị.
Nhân mã mạnh gấp mấy lần Đông Vân thành, lần này, Đông Vân thành chắc chắn diệt vong.
Lần này, bọn hắn đến đâ, cũng không phải muốn tiến đánh Đông Vân thành, chỉ là tìm tới Mục Vân.
Mà lúc này, Thánh Đan tông và Tụ Tiên các cùng với Lục Ảnh huyết tông, Thiên Tà đảo, Vân gia cùng nhau tạo áp lực, Tam Cực điện cũng không thể làm gì.
Bọn hắn cũng không thể vì một Mục Vân mà đắc tội ngũ đại thế lực.
- Cha!
Trong Tam Cực điện, Vương Tâm Nhã lôi kéo tay áo Vương Chí Kiệt, cầu khẩn nói:
- Cha, ngài đi cứu Đông Vân thành đi, nếu không, Vân ca trở về, Đông Vân thành bị diệt, Vân ca nhất định sẽ phát điên!
- Cứu? Cứu thế nào?
Vương Chí Kiệt khẽ nói:
- Ngũ đại thế lực đồng thời tạo áp lực, hai thế lực lớn Thánh Đan tông và Tụ Tiên các hai tay xuất động nhân mã, ngươi nói cho ta cứu thế nào?
- Thế nhưng cha, chẳng lẽ ngài đúng nhìn Đông Vân thành bị bọn hắn đồ sát sao?
Hai mắt Vương Tâm Nhã đẫm lệ.
- Ta đã sớm nói cho xú tiểu tử kia, đừng trương dương như vậy, hiện tại ngược lại tốt, nếu như chỉ là Thánh Đan tông và Tụ Tiên các thì ta sợ cái gì, thế nhưng là lần này... Cha không thể bởi vì ngươi mà làm cho Tam Cực điện lâm vào nguy cơ!
- Tốt, tốt!
Nước mắt Vương Tâm Nhã trong mắt chảy xuống, khẽ nói:
- Ta không cần người giúp, ta đi đồng sinh cộng tử với Đông Vân thành, chết cũng không cần người lo!
Vương Tâm Nhã trong lúc giận dữ, vung ra tay, trực tiếp rời khỏi.
- Tâm Nhã!
Trên mặt Vương Chí Kiệt lộ ra một tia u sầu, thở dài một hơi.
- Mục Vân, tiểu tử ngu ngốc ngươi!
Vương Chí Kiệt hừ một hơi, nói với Vương Hinh Vũ:
- Còn không có tin tức của Mục Vân sao?
- Sau khi ở trong Ma Uyên tách ra khỏi chúng ta thì đến bây giờ cũng không có tin tức!
- Đáng chết, tên tiểu tử khốn kiếp này!
Vương Chí Kiệt chửi mắng một tiếng, trên mặt lại lộ ra một tia lo lắng.
Mà cùng lúc đó, ngoài Đông Vân thành, Thạch Trung Nguyên mở miệng quát:
- Cam Kinh Vũ, năm đó ngươi và ta đồng thời bái sư, mà bây giờ, ngươi và ta đều là luyện đan sư bát tinh, lại muốn làm thủ túc tương tàn, binh khí gặp lại, thật sự là nhân sinh thổn thức.
- Thủ túc tương tàn, binh khí gặp lại?
Trên mặt Cam Kinh Vũ lộ ra một tia trêu tức, cười lạnh nói:
- Ngươi cũng xứng xưng là tay chân của Cam Kinh Vũ ta sao? Bại hoại!
- Cần gì chứ?
Thạch Trung Nguyên không ngại cười nói:
- Nếu như ngươi chết già ở Nam Vân Đế Quốc thì tốt bao nhiêu, trở lại Thiên Vận đại lục Trung Châu làm gì!
- Ngươi không chết, ta làm sao có thể chết được!
Trong ngữ khí của Cam Kinh Vũ, mang theo vẻ giận:
- Tụ Tiên các chính là một tay ta sáng lập, ngươi nắm trong tay, mỗi đêm ngủ có ngon không?
- Ngủ không ngon, ngươi không chết, sao ta có thể ngủ ngon được!
Thạch Trung Nguyên cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, bàn tay một trảo, trực tiếp chộp về phía tường thành Đông Vân thành.
Oanh một tiếng nổ vang, thành tường kia lập tức thông suốt mở một lỗ hổng dài trăm thước, như là đậu hũ, trực tiếp nổ tung.
- Giết!
Thạch Trung Nguyên quát khẽ một tiếng, võ giả phía dưới nháy mắt giết ra.
Đây là lần thứ hai Đông Vân thành nhận công kích, thế nhưng địch nhân lần này so với một lần trước thì cường hãn gấp mười lần.
Mà lãnh tụ tinh thần của bọn hắn - Mục Vân, lại đang không rõ tung tích.
Trận chiến này, còn đánh như thế nào!
- Thạch Trung Nguyên, ngươi uy phong thật to!
Ngay vào lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Trên Đông Vân thành, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Người tới một thân trường sam màu xám, hai tay chắp sau lưng, nhìn đám người Thánh Đan tông và Tụ Tiên các, thanh thế chấn người.
- Vương điện chủ!
Nhìn người tới, Thạch Trung Nguyên hơi sững sờ, cười nói:
- Vương điện chủ, ta nghĩ chuyện này, Tam Cực điện và ngũ đại thế lực chúng ta hẳn là ước định cẩn thận trước đó rồi chứ? Hiện tại Vương điện chủ xuất thủ, có phải là làm trái quy củ hay không?
- Thật có lỗi, lần này, ta đại biểu chính mình!
Vương Chí Kiệt mở miệng nói:
- Hiện tại, ta chính là phụ thân của một đứa con gái, ta đến bảo hộ là đại bản doanh của con rể - Mục Vân của ta, cho nên, nếu ngươi có thể giết ta, Tam Cực điện sẽ không trách ngươi chút nào!
- Cha...
Nhìn thấy một bóng người trên bầu trời kia, Vương Tâm Nhã ngẩn người, nhịn không được khóc lên.
- Ha ha, Vương Chí Kiệt, lời này chính là tự ngươi nói, nếu như ngươi chết tại dưới kiếm của ta, ngươi không được trách Thánh Đan tông!
Chỉ là Vương Chí Kiệt vừa dứt lời, trong hư không lại có một bóng người dậm chân mà tới.
- Bạch Trảm Phong!
Nhìn một bóng người vừa xuất hiện, Vương Chí Kiệt ngẩn người.
Bạch Trảm Phong, một trong mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng của Thánh Đan tông, cảnh giới Niết Bàn ngũ trọng, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
Người này một tay kiếm thuật cao minh, lĩnh ngộ kiếm thế, lại phối hợp với thực lực cường hãn, trước kia có tin đồn, hắn đã từng giết một cường giả tuyệt thế Niết Bàn lục trọng.
Bình thường mà nói, võ giả Niết Bàn cảnh đúc thành Hồn Đàn sẽ rất khó chết.
Cho dù là cảnh giới chênh lệch một tầng thì nhiều lắm chỉ là trọng thương, cũng rất khó giết chết đối phương, thế nhưng Bạch Trảm Phong không chỉcó vượt cấp khiêu chiến, còn giết chết đối thủ.
Cho nên, người này ở trong Thánh Đan tông, danh tiếng vang xa, tại Trung Châu đại lục, cũng là thanh danh hiển hách.
Ngũ tầng Hồn Đàn, cảnh giới của Vương Chí Kiệt tương đương với hắn, thế nhưng hắn tự hỏi, thực lực là không bằng Bạch Trảm Phong.
- Nếu ngươi có thể giết ta thì cứ tới giết là được!
Vương Chí Kiệt tiến lên trước một bước, khí thế bộc phát.
Ngũ tầng Hồn Đàn lưu động dưới chân, khí thế cường hãn, nháy mắt tràn ngập bộ Đông Vân thành, phía dưới, cả đám người lập tức cảm giác không hô hấp được.
Cường giả Niết Bàn cảnh Hồn Đàn, chỉ là uy áp đã đủ để bọn hắn khó mà cử động!
- Ai nha, cái này Đông Vân thành ta mới mấy ngày không có trở về, cứ như vậy náo nhiệt rồi? Để ta xem, Tụ Tiên các, Thánh Đan tông, chậc chậc... Còn có cường giả Niết Bàn cảnh Hồn Đàn, cái gì, còn là ngũ tầng Hồn Đàn, hai người này cũng khó lường, tứ tầng Hồn Đàn!
Ngay vào lúc này, một âm thanh trêu tức vang lên trong không trung, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Chí Kiệt.
- Cha vợ, ha ha, không ngờ ngươi lại xuất hiện, thật đúng là làm cho ta cảm động!
Mục Vân cười ha ha một tiếng, nhìn Vương Chí Kiệt.
Nói thật, hắn đúng là thật bất ngờ.
Phía sau Vương Chí Kiệt là Tam Cực điện, hắn không ngờ, Vương Chí Kiệt cam nguyện mạo hiểm, ra ngăn cản ngũ đại thế lực.
Dù cho là vì nữ nhi của hắn - Vương Tâm Nhã, thế nhưng đúng là vì sinh tử của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận