Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 100: Thực lực của Đinh Phồn Thu

Đinh Phồn Thu chưa bao giờ thấy tu hành giả trẻ tuổi nào có thiên phú tu hành bằng Tiểu Diên Nhi. Thiên phú của nàng cao hơn nữ đồ đệ của hắn không biết bao nhiêu lần.
Nếu tiểu nha đầu này chịu làm đồ đệ của hắn… thì nàng sẽ là một trợ thủ cực kỳ mạnh mẽ.
Thật là đáng tiếc.
Đinh Phồn Thu tiếc rẻ nhìn Tiểu Diên Nhi.
Tay hắn khẽ nhấc lên.
Toà pháp thân tứ diệp kim liên cao năm trượng lập tức biến mất.
Áp lực đè nặng lên đám binh lính và tu hành giả bị tiêu trừ.
Đinh Phồn Thu điểm mũi chân, cả người nhẹ như chim yến bay như thiểm điện về phía Tượng Vương.
Ba tên đệ tử đang lăng không bên cạnh toà liễn trên lưng Tượng Vương, không ngừng đề phòng những tu hành giả xung quanh tấn công.
Nguyên Thần cảnh Đinh Phồn Thu ngồi ngay ngắn trên toà liễn, tuy không xuất thủ nhưng khí tức toàn thân hắn đã đủ để đám binh lính xung quanh không dám tới gần.
Lục Châu lắc đầu, không thèm để ý đến tình cảnh trước mắt.
Nếu hắn muốn rời đi, Bạch Trạch lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Ầm.
Ầm. Ầm.
Tượng Vương chân đạp đại địa, rung động không ngừng.
Đinh Phồn Thu vung tay một lần là có một người chết.
Nhưng mà…
Ngay lúc Đinh Phồn Thu tưởng là có thể rời đi, dưới chân những binh lính kia đột nhiên xuất hiện từng đạo vòng tròn màu tím nhạt, rất quỷ dị, cũng rất thần bí.
Những vòng tròn tím nhạt đó từ từ lan rộng ra, bốc lên một làn khói xanh tựa như sương mù.
“Vu thuật đại trận!” Có tu hành giả hô to lên. “Bắt đám người xâm nhập này lại! Sẽ được trọng thưởng xứng đáng!”
Trong đám tu hành giả có một tên chỉ huy.
Vu thuật đại trận có tác dụng, kẻ chỉ huy cũng đã dần dần lộ ra trong đám người, hắn cầm đại đao từ từ lăng không bay lên.
Tượng Vương cũng chỉ là một loài động vật, cho dù nó có hấp thu nguyên khí trong tu hành giới, trở nên mạnh mẽ và hung mãnh đến đáng sợ, thì trí tuệ của nó vẫn kém xa nhân loại.
Khi nó nhìn thấy những vòng tròn màu tím nhạt, nó theo bản năng lùi lại…
Sắc mặt Đinh Phồn Thu trầm xuống, hắn vung tay cưỡng ép khống chế Tượng Vương.
Oàm...
Tượng Vương phát ra tiếng sóng âm vang vọng cả bờ sông.
Nó vẫn không chịu tiến lên mà tiếp tục lùi lại!
“Súc sinh!” Đinh Phồn Thu mắng to một tiếng, tung người lên nhảy vào không trung.
Cương khí bộc phát!
“Bách Kiếp Động Minh!”
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh là một đại chiêu.
Vô cùng tổn hao nguyên khí!
Lục Châu không hiểu, Đinh Phồn Thu tiêu hao nguyên khí như vậy là rất không sáng suốt, dù sao trước mặt hắn hiện tại cũng chỉ là binh tôm lính tép!
Nếu cao thủ trong cung đến thì hắn còn sức lực đâu mà đối phó nữa?
Đinh Phồn Thu không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, không thể tuỳ tiện tiêu hao nguyên khí của mình.
Khi pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện, những tu hành giả chuẩn bị tiếp cận bọn họ lại lùi về sau.
Tựa như đã được huấn luyện từ trước.
Nói đúng ra thì làn khói bay lên không phải sương mù, mà là một phần của vu thuật.
Vu thuật chuyển hoá nguyên khí thành một loại cạm bẫy kín kẽ không có khe hở.
Những quan binh và tu hành giả đến vây công kia lại hoàn toàn không bị vu thuật ảnh hưởng.
“Thiên Cương Ấn!”
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh lại bắn ra pháp ấn đầy trời giống như lúc trước.
Dưới tác dụng của pháp ấn, những vòng tròn vu thuật màu tím nhạt chỉ hơi chậm lại một chút, hoàn toàn không có dấu hiệu triệt tiêu.
Những vòng tròn đó đã bao vây toàn bộ bến tàu!
Khi những vòng tròn trở nên lớn dần, chúng đan xen vào nhau tạo thành một chuỗi liên hoàn, quang mang phát ra ngày càng mạnh.
Vu thuật đại trận cuối cùng cũng đã hình thành!
Tượng Vương lại lùi về sau lần nữa!
Oàm...
Nếu không được tận mắt nhìn thấy thì ai sẽ tin tưởng, đường đường là bá chủ cấp sử thi trong sơn lâm như Tượng Vương cũng sẽ có lúc sợ hãi đến thế này.
Cho dù chủ nhân của nó có cưỡng ép thúc đẩy như thế nào thì Tượng Vương cũng không chịu tiến lên, chỉ lầm lũi bước lùi.
Vòng tròn vu thuật lại không ngừng mở rộng.
Dưới sự ảnh hưởng yếu ớt của pháp thân Bách Kiếp Động Minh, tốc độ mở rộng của vu thuật không bị chậm lại bao nhiêu.
Ba tên đệ tử của Đinh Phồn Thu tỏ ra rất lo lắng.
Vu thuật đại trận này đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Ngay cả tu vi Nguyên Thần cảnh như Đinh Phồn Thu cũng không làm gì được!
Cao nhân trong cung đã bố trí vu thuật đại trận, rốt cuộc là người phương nào?
Hai hàng chân mày Đinh Phồn Thu nhíu chặt lại.
Hắn nhìn từng vòng vu thuật không ngừng mở rộng dưới mặt đất, mà những binh lính và tu hành giả kia lại giẫm lên trên đó, từ từ bao vây bọn hắn lại mà không bị ảnh hưởng gì.
“Đi xuống nước.”
Đinh Phồn Thu phất tay, pháp thân Bách Kiếp Động Minh được thu lại.
Muốn duy trì pháp thân cường đại sẽ tiêu hao một lực lượng nguyên khí khổng lồ, hắn nhất định phải bảo tồn thực lực.
Bây giờ cũng chỉ có sông Độ Thiên Giang là tương đối an toàn… có lẽ hắn sẽ có cơ hội rời đi.
Bốn người quay đầu rời đi, bỏ Tượng Vương lại.
Vừa quay người lại, bọn hắn đã nhìn thấy Lục Châu và Tiểu Diên Nhi nhìn mình như thể đang xem kịch.
Lục Châu thản nhiên nói: “Trên mặt sông đã hình thành vòng tròn vu thuật từ lâu.”
Đinh Phồn Thu nhíu mày, đạp không quan sát mặt sông gần đó.
Trên mặt sông đúng là đã bị những vòng tròn vu thuật màu tím nhạt bao trùm toàn bộ, đang càng lúc càng nở rộng.
Loại vòng tròn vu thuật này không thể chạm vào, nếu không sẽ bị trói buộc ngay lập tức, khi đó tu vi người bị trói sẽ suy yếu dần rồi hoàn toàn biến mất. Đến lúc đó sẽ thành cá nằm trên thớt mặc người chặt chém.
Oàm...
Oàm... Oàm...
Thân thể Tượng Vương quá khổng lồ, không thể nào vượt qua các công trình kiến trúc, trong nháy mắt đã bị vòng tròn vu thuật thôn phệ.
Vu thuật tựa như có mắt, trói chặt Tượng Vương lại… làn khói tím tựa như dây leo chằng chịt quấn trên người nó, trông vô cùng đáng sợ.
Tượng Vương giãy giụa một lát rồi mất đi sức chống cự.
Hiển nhiên vòng tròn vu thuật này cùng loại với vu thuật đã tấn công Minh Thế Nhân, là một loại vu thuật mang tính trói buộc.
Lục Châu vẫn bình tĩnh như trước.
Hắn đang chờ cơ hội, chờ kẻ khởi động vu thuật đại trận xuất hiện.
Trong nhà kho chẳng có phát hiện gì, vậy hắn chỉ có thể ra tay với người đến từ trong cung này.
Hiện tại Đinh Phồn Thu đã không thể tiếp tục mượn danh Các chủ Ma Thiên Các để làm xằng làm bậy. Hắn nhíu mày, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
“Lão cư sĩ trấn định như thế là có thượng sách gì chăng?” Đinh Phồn Thu đột nhiên cảm giác được lão gia hoả này còn có hậu chiêu.
Lục Châu lắc đầu nói: “Cũng chẳng có thượng sách gì.”
“Thôi vậy.”
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng quay người đi, ánh mắt nhìn về phía những vòng tròn vu thuật đang lan rộng.
Đám tu hành giả không rời khỏi vòng tròn vu thuật mà chậm rãi tụ tập lại quanh các vòng tròn.
Không bao lâu sau, vòng tròn vu thuật đã nở rộng ra mấy chục mét.
“Chà, đây không phải là ma đạo tổ sư gia uy chấn thiên hạ sao?”
“Năng lực phách lối khi nãy đi đâu cả rồi?”
Tên tu hành giả chỉ huy lăng không bay lên, hắn quan sát bốn phía rồi từ từ tiến lại gần.
Vừa rồi khi Đinh Phồn Thu thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh, hắn trốn rất kỹ không hề chui ra. Bây giờ vu thuật đại trận đã hình thành, hắn lại giễu võ dương oai mà xuất hiện.
“Chúng ta đã sớm được mật báo rằng ngươi sẽ xuất hiện. Trong cung bày ra vu thuật đại trận chờ sẵn, chỉ đợi ngươi mắc câu thôi.” Tên chỉ huy nói.
“Vu thuật đại trận bày bố ở đây đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên sử dụng đại trận hùng vĩ đến vậy. Sao hả? So với bình chướng Kim Đình Sơn của ngươi thì thế nào?”
Nghe thấy những lời trào phúng của trung niên nam tử kia, Đinh Phồn Thu trầm giọng nói:
“Buồn cười!”
“Bách Kiếp Động Minh!”
Pháp thân tứ diệp Bách Kiếp Động Minh cao năm trượng đột nhiên bành trướng, mở ra thêm một lá thành ngũ diệp!
Ầm!
Cương khí bao quanh pháp thân vô cùng hung mãnh, chấn động tứ phương.
Đám binh lính và tu hành giả tưởng chừng đã nắm chắc thắng lợi lập tức bị chấn bay ra ngoài.
Ánh mắt ba tên đệ tử vô cùng kính sợ.
“Đây mới là thực lực chân chính của sư phụ ta!”
Lông mày Lục Châu khẽ nhướng lên rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận