Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2130: Thiên Hồn Châu cuối cùng

“Lão phu đến Đại Uyên Hiến còn có một việc.” Lục Châu tiếp tục nói.
“Mời nói.”
“Ứng Long đang ở đâu?”
Sắc mặt đám người Vũ tộc trong đại điện lập tức biến hoá. Vũ Hoàng nói: “Ứng Long gì cơ, bản hoàng không biết.”
Lục Châu không thèm để ý thái độ vờ vịt của hắn mà nói thẳng: “Ngươi dùng biện pháp gì để đường đường là Ứng Long lại chấp nhận thủ hộ Đại Uyên Hiến cho ngươi?”
Vũ Hoàng im lặng.
Giải Tấn An nhắc nhở: “Vũ Hoàng, nên gọi hắn ra đi, ở trước mặt Lục huynh ngươi nói dối chẳng có tác dụng gì.”
Vũ Hoàng giật mình, đành thành thật đáp: “Bản hoàng đáp ứng hắn có thể hấp thu lực lượng dưới vực sâu.”
“Hấp thu lực lượng vực sâu?”
“Trước kia hắn bị trọng thương, lại thêm ràng buộc thiên địa nên tu vi giảm mạnh, chỉ có cách hấp thu lực lượng vực sâu mới có thể khôi phục. Ứng Long đã đồng ý sẽ thủ hộ Đại Uyên Hiến cho bản hoàng, trời mà sập hắn cũng không có chỗ tốt gì.” Vũ Hoàng giải thích.
Lục Châu khẽ gật đầu: “Đúng như lão phu nghĩ.”
Nói xong, Lục Châu đi ra khỏi đại điện. Vũ Hoàng sững sờ hỏi: “Lục các chủ đi đâu thế?”
“Đi gặp Ứng Long.”
Các trưởng lão muốn ngăn cản, nhưng khi Lục Châu đi ngang qua người bọn họ, không một ai dám tiến lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Giải Tấn An và Vũ Hoàng cũng theo sau Lục Châu đi ra ngoài.
Lục Châu bay lên không trung, hai người theo sát phía sau. Khi bay qua khỏi tầng mê vụ, ba người ngẩng đầu nhìn lên con quái vật khổng lồ ẩn trong màn sương.
Lục Châu mở miệng gọi: “Ứng Long, lão phu tới thăm ngươi.”
Song đồng nở rộ lam quang, Lục Châu vận dụng thiên nhãn thần thông nhìn về phía con quái vật khổng lồ kia.
Toàn thân Ứng Long màu xanh như thạch bích, dài không biết bao nhiêu ngàn trượng, hắn quấn quanh Thiên Khải Chi Trụ từ trên xuống dưới, không nhìn thấy đầu rồng đâu.
Ầm ầm!
Lại một tiếng vang thật lớn, nghe nói rồng đều có khả năng hô mây gọi gió. Trong mê vụ thổi tới cuồng phong, mưa to gió lớn trút xuống Đại Uyên Hiến.
Ba người Lục Châu, Giải Tấn An và Vũ Hoàng có cương khí hộ thể bao quanh nên không bị ảnh hưởng, tiếp tục tiến vào trong mê vụ. Vũ Hoàng nhíu mày không biết Ma Thần muốn làm gì nhưng chỉ có thể đi theo.
“Còn không ra, lão phu sẽ rút gân ngươi lần nữa.”
Nghe được lời này, Ứng Long rốt cuộc cũng nhúc nhích. Thân thể hắn thu nhỏ lại hoá thành một hư ảnh, giọng nói khàn khàn run rẩy mang theo vẻ tức giận và không cam lòng vang lên: “Lại là ngươi!!”
Lục Châu cười thản nhiên, khẽ nhún vai nói: “Ngươi thấy bộ y phục này của lão phu thế nào?”
Bầu trời xuất hiện sấm sét cuồn cuộn, dường như Ứng Long đang phát tiết cơn tức giận.
“Vũ Hoàng, ngươi bán đứng ta?!”
Vũ Hoàng trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Bản hoàng không có bán ngươi, hành tung của ngươi quá rõ ràng mà.”
Quanh năm nó cuộn quanh Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến, những người hiểu rõ lịch sử hung thú đều có thể đoán ra tung tích của Ứng Long. Vũ Hoàng vì muốn che tai mắt người đời nên cố ý gieo rắc lời đồn, nói rằng Ứng Long đang ở trong Thiên U Khuyết, lừa dối được đa số mọi người.
“Ma Thần, ta và ngươi chỉ có thù, không có ơn.” Ứng Long trầm thấp nói.
Lục Châu gật đầu đáp: “Đúng vậy, chúng ta chỉ có thù, nên lão phu tới tìm người báo thù đây.”
“Hay cho tên Ma Thần nhà ngươi! Thù ngươi đã báo rồi còn gì? Ngươi đánh trọng thương ta, làm cho tu vi ta giảm mạnh, lại rút gân ta dệt thành trường bào. Nếu có thù thì phải là ta tìm ngươi báo thù mới đúng!” Ứng Long giận dữ mắng mỏ.
“Lão phu đang ở trước mặt ngươi đây, lúc nào ngươi cũng có thể tìm lão phu báo thù. Sau đó lão phu lại tìm ngươi báo thù.” Lục Châu nói.
Rất hợp lý nha.
Ứng Long tức giận đến mức lăn qua lộn lại trong mê vụ, không ngừng phun ra lôi điện và cuồng phong trút giận lên đầu Đại Uyên Hiến.
“Ngươi cút mau!”
Lục Châu bình tĩnh nói: “Thẹn quá hoá giận?”
“Ta không có giận, ta chỉ là cảm thấy giao tiếp với loại người vô sỉ như ngươi đúng là phiền vô cùng!” Ứng Long căm hờn nói.
“Lão phu nói lý với ngươi thôi. Không phải ngươi muốn báo thù hay sao?”
Ứng Long trầm mặc. Hắn chỉ có thể trừng mắt, không dám động thủ. Tại Vân Trung Vực, hắn đã cảm giác được Ma Thần trở về nhưng thà rằng không báo thù này còn hơn lại bị Ma Thần rút ra một sợi long cân.
Kẻ đến không thiện, lão già này nhất định không có ý tốt.
“Ngươi mau đi đi, bản thần mệt mỏi.” Ứng Long cuộn người lại như chạy trốn.
Thấy hắn không có ý định giao lưu với mình, Lục Châu đành tung đòn sát thủ: “Ứng Long, nếu ngươi muốn khôi phục tu vi, lão phu có thể giúp ngươi một tay.”
Có lẽ bị tổn thương quá sâu nên Ứng Long vốn không hề tin lời Lục Châu nói.
Lục Châu nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn thì thôi, một khi Đại Uyên Hiến sập xuống ngươi cũng đừng đến cầu xin lão phu. Trấn Thiên Xử này coi như vô dụng nha.”
Trấn Thiên Xử xoay tròn trong tay Lục Châu. Sau đó hắn thu hồi Trấn Thiên Xử, làm ra vẻ muốn rời đi.
Ứng Long không nhịn được nữa, hoá thành hình người xuất hiện trước mặt đám người.
“Đứng lại.”
“Hửm?” Lục Châu xoay người nhìn về phía Ứng Long.
“Thiên Khải Chi Trụ kiên cố vô cùng, lại có bản thần thủ hộ, làm sao mà sập được?”
“Ngươi là tổ tiên của loài rồng, năng lực cảm ứng thiên địa vượt xa nhân loại. Lão phu không nói thì chính ngươi cũng đã tự hiểu rồi, nếu không chỉ dựa vào mấy câu nói của lão phu ngươi cũng sẽ không xuất hiện ở đây.” Lục Châu nói.
Ứng Long trầm mặc một chút rồi hỏi: “Ngươi sao có thể có lòng tốt giúp ta?”
“Đương nhiên là không.” Lục Châu đáp, “Lão phu có một điều kiện. Chỉ cần ngươi cho lão phu mượn Thiên Hồn Châu dùng một lát, lão phu sẽ dẫn ngươi đi tới một nơi rất tốt, nơi đó có đủ lực lượng giúp ngươi khôi phục tu vi.”
“Thiên Hồn Châu?!” Giọng Ứng Long run lên, hai mắt mở to.
Thời khắc này, hai mắt Ứng Long còn sáng hơn cả nhật nguyệt, toả ra quang mang cường đại chiếu rọi toàn bộ Đại Uyên Hiến. Chúng sinh bên dưới Đại Uyên Hiến vội vàng cúi thấp đầu, nhắm mắt lại.
Giải Tấn An và Vũ Hoàng tán thưởng không thôi.
“Không thể nào đâu!” Ứng Long cự tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận