Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1836: Một đám thiển cận

Đạo đồng lau nước mắt, kích động chỉ lên không trung nói: “Là do… Thái Hư!”
“Lại là Thái Hư!” Vu Chính Hải hừ lạnh một tiếng. Ấn tượng của hắn đối với Thái Hư đã tệ đến cực điểm.
Lục Châu nhìn vầng trán ướt đẫm máu của đạo đồng, khẽ nói: “Lão phu và Trần Phu cũng tính là quen biết. Hắn xảy ra chuyện, lão phu đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Đạo đồng lại dập đầu: “Tạ ơn Lục các chủ, tạ ơn Lục các chủ!”
“Đứng lên đi.”
Lục Châu nhìn về phía đoàn người Ma Thiên Các. Hắn vốn định tới tịnh đế song liên bế quan, bây giờ xem ra phải đi sớm hơn kế hoạch.
“Lão phu vốn định về Ma Thiên Các nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng nếu đã như vậy thì chúng ta phải lập tức lên đường.”
Đám người đồng loạt khom người nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Các chủ.”
Tịnh đế thanh liên vốn là một mảnh đại địa độc lập với thất liên. Nơi này có hiệp nghị cân bằng với Thái Hư, không hỏi sự đời, nhưng nếu Trần Phu xảy ra chuyện thì cân bằng ở nơi này cũng sẽ kết thúc.
Nửa ngày sau.
Trên Thu Thuỷ Sơn.
Đại đệ tử Hoa Dận đi qua đi lại bên ngoài đạo trường tựa như kiến bò trên chảo nóng.
“Đại sư huynh, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, vì sao ai sư phụ cũng không chịu gặp chứ? Chúng ta là đệ tử thân truyền của người, ngay cả chúng ta cũng không được đi vào là sao?” Lão nhị Lương Ngự Phong nói.
“Sư phụ đã dặn không cho phép bất cứ người nào quấy rầy lão nhân gia người bế quan tu hành.” Hoa Dận nói.
“Nhưng bên ngoài đã đồn ầm lên rồi, bọn họ đều nói sư phụ người đã…”
“Im miệng! Sư phụ còn khoẻ mạnh, không được hồ ngôn loạn ngữ!” Hoa Dận tức giận mắng.
“Ta cũng muốn tin tưởng lắm, nhưng dù sao huynh cũng phải cho chúng ta gặp sư phụ một lần chứ!”
Đúng lúc này, một thanh bào đệ tử chạy vào bẩm báo với thập đại đệ tử: “Các vị tiên sinh, có khách quý viếng thăm.”
“Khách quý?”
“Là Lục các chủ Ma Thiên Các giá lâm.” Thanh bào đệ tử nói.
Hoa Dận khẽ nhíu mày.
Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong đã từng giao thủ với Lục Châu cũng cảm thấy kinh ngạc. Người này chọn thời điểm đến thật khéo.
“Không gặp, bảo bọn hắn về đi.” Lão Trương Tiểu Nhược nói.
Thanh bào đệ tử lộ vẻ khó xử. “Đồng tử dưới trướng Trần đại thánh nhân dẫn bọn hắn tới.”
“Lẽ nào lại như vậy?! Một đạo đồng nho nhỏ bưng trà rót nước cũng không xong mà còn dám nhúng tay vào chuyện của Thu Thủy Sơn?” Trương Tiểu Nhược giận dữ nói.
Hoa Dận khoát tay: “Lão ngũ, người này không thể khinh thường. Trước kia sư phụ luận bàn với hắn nhưng không chiếm được chút thượng phong nào. Thái độ của ngươi sẽ đắc tội hắn.”
Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong hồi tưởng lại thủ đoạn của Lục Châu lúc trước, cũng gật đầu tán đồng.
“Tu vi người này đúng là rất khó lường.”
Hoa Dận suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải nghĩ ra cái cớ thật tốt để đuổi bọn hắn về.”
Đám người gật đầu.
Nhưng lúc này bên ngoài chợt truyền đến một giọng nói uy nghiêm mà nghi hoặc: “Trần Phu tự mình mời lão phu đến làm khách, mấy người các ngươi lại muốn nghĩ cách đuổi lão phu?”
Đám người Hoa Dận lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các trùng trùng điệp điệp đi vào Thu Thủy sơn đình.
Các đồ đệ của Trần Phu người kinh ngạc, người nhướng mày.
Đạo đồng chạy tới chính giữa đôi bên, lên tiếng giải thích: “Quả thật là Trần đại thánh nhân mời Lục các chủ đến, mong các vị tiên sinh đừng nên hiểu lầm.”
Lão ngũ Trương Tiểu Nhược nói: “Chỉ là một tên đạo đồng cũng dám nói năng bậy bạ. Sư phụ ta có chuyện sao không sai bảo bọn đồ đệ chúng ta làm, lại phái một đạo đồng như ngươi?”
“Việc này…” Đạo đồng ấp úng không nói nên lời.
Trương Tiểu Nhược nói: “Lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn.”
Lục Châu liếc mắt nhìn đám người: “Các ngươi là mười đồ đệ của Trần Phu?”
Hoa Dận từng gặp Lục Châu, biết hắn tu vi khó lường nên lễ phép nói: “Vãn bối Hoa Dận tham kiến Lục tiền bối.”
Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu cũng chắp tay hành lễ. Đám người Chu Quang, Trương Tiểu Nhược thấy sư huynh hành lễ cũng đành miễn cưỡng báo danh tự.
Vốn cho rằng đối phương cũng sẽ tự báo danh tự để đáp lễ, nhưng không ngờ Lục Châu lại khẽ lắc đầu, chắp tay sau lưng nói:
“Lão phu vốn cho rằng đệ tử của Trần đại thánh nhân người nào người nấy đều tài năng xuất chúng, rồng trong loài người, lại không ngờ chỉ rặt một đám thiển cận.”
Trương Tiểu Nhược tính tình nóng nảy, không chịu được lời phê bình của người khác, vừa định phản bác đã thấy Hoa Dận đưa tay ngăn lại.
Hoa Dận chắp tay nói: “Tiền bối phê bình đúng lắm.”
Lục Châu nhìn về phía cửa điện: “Dẫn đường.”
Đạo đồng khom người đáp: “Vâng.”
Lúc này Trương Tiểu Nhược đột nhiên nhảy ra nói: “Tiền bối, gia sư đang có bệnh trong người, e là không thể gặp ngài.”
Lục Châu không thèm để ý tới hắn, trực tiếp bước tới.
Trương Tiểu Nhược hỏi chấm?
Thấy Lục Châu mặc kệ mình mà bước lên bậc thang, Trương Tiểu Nhược đẩy ra hai đạo nguyên khí hòng ngăn trở đám người.
Lục Châu xem như không thấy, thản nhiên đi tới. Ngay sau đó, một cỗ khí lãng bắn ngược ra, đẩy Trương Tiểu Nhược và đám sư huynh đệ của hắn bay ngược ra ngoài.
Hoa Dận âm thầm kinh ngạc, khẽ mỉm cười vì mình không có ra tay ngăn trở, nhưng hắn cũng không may mắn thoát khỏi kiếp nạn, toàn bộ mười đệ tử của Trần Phu đều bị đánh lui ra xa hơn mười mét.
Hoa Dận ổn định lại thân thể, giật mình nhìn về phía Lục Châu đang thong dong đi vào đại điện.
Đến trước điện, Lục Châu xoay người lại nói: “Các ngươi chờ ở đây.”
“Vâng.”
Một mình Lục Châu đi vào đại điện. Đạo đồng sợ hãi rụt rè nhìn trái nhìn phải, vốn định nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của mười đệ tử bèn rụt đầu chạy vào.
Tiểu Diên Nhi vừa xoắn bím tóc vừa đi tới trước mặt Hoa Dận, cười nói: “Sư phụ ta chính là như thế, ngươi đừng tức giận nha.”
Chư Hồng Cộng vỗ trán một cái. Thôi xong, tiểu tổ tông muốn chơi đùa với người ta, đám đệ tử Thu Thủy Sơn e là sẽ bị nàng chơi hỏng.
Hầy, ta đốt một ngọn nến cầu nguyện cho các ngươi.
Hai mắt Hoa Dận toả sáng, chỉ cảm thấy nha đầu này mắt ngọc mày ngài, tự nhiên hào phóng, đem lại cảm giác dễ chịu cho người đối mặt nàng, bèn đáp: “Không có việc gì. Tôn sư tu vi khó lường, thật khiến người kính nể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận