Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1989: Tuyệt Thánh Khí Trí

Ngũ chỉ như sơn toả ra lam sắc điện hồ bay về phía Hắc Đế, đập ầm ầm vào lồng ngực hắn.
Gần như cùng lúc đó, hai mắt Hắc Đế trợn trừng lên, thân thể tránh thoát sự khống chế của Thời Chi Sa Lậu. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến hắn làm ra phản ứng chính xác nhất.
Hắn lăng không bay về sau, hai tay không ngừng vung ra hắc quang trùng thiên, liên tục chống cự lại chưởng ấn đáng sợ kia.
Một chưởng này chấn vỡ không gian giam cầm, chỉ trong khoảnh khắc Hắc Đế đã bay ra xa ngàn mét.
Thời gian khôi phục.
Thời khắc mấu chốt, Hắc Đế không thể không đánh ra đạo lực lượng bành trướng tạo thành bát quái đạo ấn, vầng sáng bao phủ bầu trời đánh nát tất cả lực lượng, một chưởng Tuyệt Thánh Khí Trí mới miễn cưỡng kết thúc.
Tầm nhìn trở nên rõ ràng.
Đám tu hành giả bên dưới ngây người nhìn cảnh tượng này. Trong mắt bọn hắn, Lục Châu chỉ dùng một chiêu nhẹ nhàng đã đánh bay Hắc Đế!
Hắc Đế đứng yên không nhúc nhích, hàng chân mày thẳng thành một đường, hai mắt nhìn trừng trừng Lục Châu.
“Sư phụ uy vũ! Sư phụ thần công cái thế, thiên hạ vô địch!!”
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Chư Hồng Cộng đang bị trói như bánh chưng vừa giãy giụa vừa hò hét.
Cảm nhận được ánh mắt đám người, tiếng kêu của Chư Hồng Cộng càng ngày càng thấp. Hắn xấu hổ cười một tiếng, “Kìm lòng không được, thứ lỗi, thứ lỗi…”
Cùng lúc đó.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, chân đại na di giúp hắn xuất hiện ngay trước mặt Hắc Đế.
Hai mắt Hắc Đế mở to, biểu tình càng thêm ngưng trọng. Hắn làm sao làm được?
“Bản đế xem nhẹ ngươi rồi.” Hắc Đế hít sâu một hơi.
Lục Châu không thèm trả lời, thản nhiên nói: “Chiêu thứ hai.”
“Hả?”
Lục Châu bay lên cao, động tác như nước chảy mây trôi.
Hắc Đế cau mày nhìn theo, dưới chân xuất hiện một toà hắc liên khổng lồ.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong tay Lục Châu xuất hiện một vòng xoáy cỡ nhỏ.
Lần trước đánh giết thánh hung Lục Châu thu được một số điểm công đức, hiện tại dùng hết để mua một tấm Một Kích Chí Mạng.
Càng về sau này Hệ thống càng ít tác dụng, cũng không mấy khi phát ra thông báo nữa. Đúng như lúc đề thăng quyền hạn có nói, khi Lục Châu cảm ngộ Thiên Tự Quyển sâu hơn thì Hệ thống sẽ càng trở thành một bộ phận của lực lượng Thiên Đạo.
Đây không phải tổn thất, mà là hắn càng thêm mạnh mẽ.
Thẻ Một Kích Chí Mạng hoá thành kim sắc lực lượng như kim long, mang theo lực lượng đỉnh phong của Ma Thần. Một kích này kế thừa toàn bộ ý chí của Ma Thần trước đó.
Hai mắt Hắc Đế toé lửa, tản ra quang mang đen nhánh, hai tay giao nhau: “Bản đế không thua!”
Một viên minh châu đen đến cực hạn xuất hiện ở giữa hắc sắc pháp thân. Hắc Đế nhìn kim long đang đánh tới, quát lớn: “Tới đi!”
Hoàng kim cự long đâm vào người Hắc Đế, thiên địa chấn động, không gian vặn vẹo sụp đổ.
Oanh!
Hắc sắc pháp thân nở rộ quang hoa, ra sức chèo chống lực lượng của kim long.
Kim long cường hoành đến không thể địch nổi, mỗi lần di chuyển là đại địa rung động, không gian xé rách.
Đám người không thể không lùi lại để tránh bị thương.
“Tu vi sư phụ sao lại mạnh đến thế rồi?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói.
“Ta cũng không ngờ. Vốn cứ tưởng sư phụ chỉ là đạo thánh như chúng ta…” Hải Loa nói.
Tiểu Diên Nhi vừa mừng vừa sợ, lại bắt đầu phàn nàn: “Sư phụ làm chúng ta lo lắng muốn chết!”
Đạo đồng thu hồi tâm tư rung động, thấp giọng hỏi: “Đây thật sự là sư phụ của các ngươi?”
“Hỏi nhảm!” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái.
Đạo đồng vốn định truy hỏi, nhưng nghĩ lại điều đó sẽ bại lộ rất nhiều tin tức nên đành thôi.
Kỳ thực, mặc kệ đối phương là ai hay có mục đích gì, chỉ cần nữ nhi của mình sống tốt là được, hắn còn muốn truy cứu cái gì? Huống hồ gì hắn cũng không có tư cách truy cứu thân phận và bối cảnh của ân nhân.
Huyền Dặc đế quân xem chiến mà tâm tình kích động không nói nên lời.
Trương Hợp đứng cạnh thấp giọng hỏi: “Không phải người này chính là… Bạch Đế đó chứ?”
Oanh !
Kim long khổng lồ đâm xuyên qua hắc sắc pháp thân. Hắc Đế vội vàng chập tay lại, há miệng nuốt chửng Thiên Hồn Châu vào bụng.
Pháp thân hoá thành hư ảnh tiêu tán giữa thiên địa. Kim long bay xuyên qua phía sau lưng Hắc Đế trăm mét rồi tự động tiêu tán.
Hắc Đế khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu phiêu phù trên không trung, dáng vẻ vẫn vân đạm phong khinh như chẳng tiêu tốn bao nhiêu sức lực. Mà hắn thì đã tóc tai rối bời, trường bào rách nát, sắc mặt tái nhợt.
Không ai mở miệng, không ai di chuyển, cũng không ai dám tiến lên xem tình hình chiến đấu thế nào.
Chỉ dám đứng tại chỗ nhìn về phía hai người.
Hắc Đế là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng: “Ngươi… ngươi không phải tiểu Chí Tôn. Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lục Châu hờ hững nhìn hắn, khinh thường nói: “Đón đỡ một chiêu này của lão phu còn có thể bình an vô sự?”
“Chỉ là kim long, còn chưa làm gì được bản đế.” Hắc Đế hừ lạnh một tiếng.
“Lão phu đã từng nói, trong vòng ba chiêu sẽ giết ngươi. Hiện tại đã xong hai chiêu.” Lục Châu nhắc nhở.
Hắc Đế trầm giọng quát: “Đừng nói ba chiêu, cho dù là mười chiêu, một trăm chiêu ngươi cũng không thắng được bản đế.”
Lục Châu vươn tay ra.
Hắc Đế đột nhiên ngẩng đầu nói: “Nhưng mà… trước đó bản đế muốn biết ngươi rốt cuộc là ai!”
“Nhân sĩ kim liên, vô danh tiểu tốt.” Lục Châu đáp.
Tại kim liên đúng là Lục Châu rất huy hoàng, nổi danh thiên hạ, nhưng ở Thái Hư thì quả thật là vô danh tiểu tốt.
Hắc Đế bật cười ha hả: “Ngươi cho rằng bản đế dễ bị lừa gạt như vậy? Bản đế nhận ra món đồ kia, Thời Chi Sa Lậu!”
Nghe hắn nhắc tới Thời Chi Sa Lậu, Lục Châu cũng không kỳ quái.
“Nhạc Kỳ vốn là ngự thú sư Thái Hư, tuy hắn sử dụng vật này nhưng đáng tiếc lại không thể phát huy ra thực lực chân chính của nó, để cho hắn dùng là lãng phí của trời.” Hắc Đế nói, “Làm sao ngươi lấy được thứ này từ tay Nhạc Kỳ?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Giết là được.”
Hắc Đế không nhịn được vỗ tay nói: “Hay cho câu giết là được. Ngươi lớn mật như thế, không sợ Thái Hư truy cứu trách nhiệm? Còn Huyền Dặc đế quân, ngươi chứa chấp trọng phạm, bản đế đúng là háo hức muốn đến Thánh Điện để tố cáo ngươi đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận