Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 410: Chân lý thì không thể phá vỡ

Vân Thiên La quanh năm bế quan, từ lâu đã không hỏi tới những chuyện phàm tục thế này. Nếu không hắn đã không để yên cho Tam tông phái chia thành ba thế lực.
Ánh mắt Vân Thiên La quét qua tam đại Tông chủ: “Chuyện này là thật?”
Tông chủ Vân Tông Vân Vô Cực quỳ xuống nói: “Chuyện này… tổ sư gia, xin ngài hãy nghe ta giải thích.”
“Chuyện của Đinh Phồn Thu ta đã phái đặc sứ Lý Vân Đạo mang Hắc Mộc Liên tới để bồi tội với Ma Thiên Các, xem như thanh toán xong. Còn việc vây công Cơ tiền bối và ám sát nhị tiên sinh Ma Thiên Các là do người của Vân Tông tự ý gây chuyện, bọn họ gieo gió gặt bão, không thể trách những người khác được.” Vân Vô Cực cúi đầu nói.
Minh Thế Nhân cười nói: “Vậy còn tạm được… Nhưng mà ta phải sửa chữa một chút, gia sư giết La Trường Khanh là để bảo vệ mình, như vậy người sai là các ngươi. Theo lý mà nói, Vân Tông nên chịu tội với gia sư mới phải!”
Đệ tử Tam tông lập tức ngẩng đầu nhìn lên Xuyên Vân phi liễn.
Lời này nghe cứ quái quái thế nào, nhưng lại không sai! Tựa như một kẻ xấu vác dao đi chém người khác, chém không được còn bị người ta chém ngược, vậy ai sai ai đúng đây?
Minh Thế Nhân nói lời này khiến La Sĩ Tam á khẩu không trả lời được.
Nhưng chuyện còn chưa kết thúc.
“La Sĩ Tam, ngươi là người duy nhất còn sống dưới kiếm của nhị sư huynh ta. Dựa vào hiểu biết của ngươi đối với huynh ấy, liệu huynh ấy có thể làm ra loại chuyện ti tiện như ngươi nghĩ không?”
La Sĩ Tam sửng sốt.
Tuy hắn không tiếp xúc nhiều với Ngu Thượng Nhung nhưng hắn có thể khẳng định Ngu Thượng Nhung không phải là loại tiểu nhân ti tiện.
Trái lại sư đệ La Trường Khanh càng có khả năng hơn. Hắn hiểu rõ người sư đệ này, La Trường Khanh thường dùng một số thủ đoạn khác người để đạt được mục đích.
Nói tới đây, Vân Thiên La chậm rãi ngẩng đầu, về cơ bản đã hiểu rõ chân tướng sự tình…
Ánh mắt hắn trầm xuống, nói: “Vân Vô Cực.”
“Tổ sư gia?”
“Ngươi lại đây…”
Sắc mặt Vân Thiên La không được tự nhiên, lồng ngực như đang nghẹn thứ gì, thở không ra hơi.
Vân Vô Cực không biết tổ sư gia muốn làm gì, đành ngoan ngoãn bước tới.
Vân Thiên La đột nhiên nâng tay lên giáng một tát vào mặt Vân Vô Cực không hề lưu tình, thậm chí còn mang theo một chút cương phong.
Chát!
Thanh âm trong trẻo hữu lực vang lên, rõ ràng cái tát rất mạnh, một bên má Vân Vô Cực đã sưng đỏ.
“Đi đi.” Vân Thiên La nói. “Đến dập đầu xin lỗi Cơ huynh.”
Vân Vô Cực sửng sốt.
Minh Thế Nhân nhìn cảnh này mà thấy buồn cười, thầm nghĩ, tu vi tổ sư gia Tam tông đúng là đã hạ xuống nhiều, cũng chỉ có thể tát người ta một cái.
Lục Châu khẽ thở dài. Vân Thiên La đã lớn tuổi, lực chấn nhiếp không còn được như xưa. Tam tông đã sụp đổ từ lâu, hiện tại phân thành các phe phái độc lập, chuyện này khiến Lục Châu nhớ tới Cơ Thiên Đạo.
Lớn tuổi rồi, cũng chỉ có thể tát người ta mà thôi.
“Không cần đâu.” Lục Châu mở miệng nói.
“Hửm?”
“Bản toạ luôn phân rõ phải trái. Nể mặt Vân Thiên La, bản toạ sẽ không so đo với Vân Tông. Nhưng nếu lại tái phạm…”
Lục Châu nói xong khẽ hừ một tiếng khiến toàn bộ người Vân Tông không rét mà run.
Trong lòng Lục Châu thầm nghĩ, việc này tốt nhất nên dừng ở đây, nếu thật sự trở mặt thì cả hai bên đều không có lợi.
Hơn nữa, nếu quỳ xuống xin lỗi là xong thì nắm đấm mạnh còn có ý nghĩa gì?
Nhận một quỳ của hắn cũng không làm tu vi Lục Châu tăng lên được tẹo nào.
Không ngờ Vân Thiên La lại rất cảm động, khom người nói: “Lão phu thay mặt Tam tông tạ ơn Cơ huynh.”
Lục Châu phất tay áo, thản nhiên nói: “Việc nhỏ thôi.”
Nói xong, Lục Châu xoay người đạp không bay lên bước về phía Xuyên Vân phi liễn.
Phan Ly Thiên, Lãnh La và Tiểu Diên Nhi đồng loạt theo sau.
Không ai dám ngăn cản, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám. Lực uy hiếp của Lão Niên Các đủ để cho Tam tông không dám vọng động.
Quay về phi liễn, Minh Thế Nhân lập tức vỗ mông ngựa: “Sư phụ thần uy cái thế!”
Lộ Bình của La Tông cấp tốc bay tới nói: “Để ta đưa tiễn các vị!”
Đám người Tam tông không còn gì để nói. Tên Lộ Bình này đúng là làm mất hết mặt mũi La Tông, nhưng bọn hắn cũng không tiện nói gì.
Đã mang đại lão tới đây thì đưa người ta ra ngoài cũng phải. Chẳng lẽ bọn hắn còn có thể lao lên đánh nhau tập thể?
Hoa Vô Đạo là người cuối cùng rời khỏi thánh địa. Hắn không nói gì, chỉ chắp tay với đám người một cái rồi đạp không bay lên.
Vân Thiên La chắp tay nói với Lục Châu: “Cơ huynh, sau này còn gặp lại.”
“Sau này còn gặp lại.”
Hai vị đại lão đối diện nhau ở khoảng cách xa.
Lộ Bình bước lên thay chỗ Minh Thế Nhân, lái phi liễn bay qua từng tầng bình chướng cho đến khi Xuyên Vân phi liễn biến mất ở chân trời.
Các đệ tử Tam tông đồng loạt thở phào một hơi.
Tổ sư gia Vân Thiên La đột nhiên lắc đầu nói: “Nam Cung Vệ, Vân Vô Cực, Phong Nhất Chỉ…”
Tông chủ Tam tông giật nảy mình, lập tức chạy đến quỳ xuống trước mặt tổ sư gia.
Những đệ tử khác cũng không dám nói lời nào, chỉ biết cung kính đứng yên.
“Lão phu… có phải là vô dụng lắm không?” Vân Thiên La chợt nói.
“Đệ tử không dám!” Đám người Nam Cung Vệ hốt hoảng.
“Các ngươi có biết bên trong bàn cờ đó phong ấn cái gì không?” Thanh âm Vân Thiên La trở nên cực kỳ hoà hoãn.
Ba người lắc đầu.
“Không biết ạ.” Nam Cung Vệ vừa rồi vẫn đứng nhìn hai người đánh cờ, thấy kiếm cương đầy trời và thánh địa phát sáng nhưng cũng chỉ cho là hai người đang đấu pháp.
Vân Thiên La lại lắc đầu lần nữa, nhìn về phía tam đại Tông chủ mà thở dài.
“Lão phu không truyền bàn cờ cho các ngươi chính là vì nguyên nhân này. Bên trong đó phong ấn bí mật khi lão phu xung kích cửu diệp.”
“Tổ sư gia!” Toàn thân Nam Cung Vệ, Vân Vô Cực và Phong Nhất Chỉ run lên, dập đầu xuống đất!
Vật trọng yếu như vậy mà tổ sư gia lại đem cho người ngoài chứ không phải Tam tông!
“Tại sao chứ?” Ánh mắt Nam Cung Vệ phức tạp, hắn đứng lên hỏi.
“Bởi vì… các ngươi không xứng.”
Vân Thiên La phất tay áo xoay người, giọng nói vang dội rung trời như thể đang hồi quang phản chiếu. “Người xung kích cửu diệp… chỉ có một con đường chết.”
“Một con đường chết?” Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ còn cách bát diệp rất xa, đương nhiên không rõ những kiêng kỵ của cấp độ này.
“Mấy năm nay lão phu bế quan vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc vấn đề phát sinh khi xung kích cửu diệp là gì… Ta đã nghĩ hết biện pháp, thậm chí còn phong tồn ký ức của mình. Ngàn năm trằn trọc, lão phu rốt cuộc nghĩ thông suốt một chuyện…”
Hắn dừng lại một lát rồi nói: “Đó chính là, nan đề nên giao cho người càng thông minh hơn để giải quyết.”
Rất nhiều tu hành giả không nguyện ý giao tâm đắc và cảm ngộ đột phá của mình cho người khác. Bản ghi chú chép tay của các đại tu hành giả thông thường còn trân quý hơn những công pháp tu hành cao giai.
Nhưng Vân Thiên La đã nghĩ rõ ràng…
Đại đạo kỳ thực rất đơn giản, nếu bản thân mình không cách nào làm được thì sao không giao nó cho những người có khả năng hơn?
Cũng như lời Cơ huynh đã nói, ai quy định chân lý thì không thể phá vỡ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận