Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 994

Nhiếp Thanh Vân dặn dò: “Vân Sơn xuất hiện hung thú, ta phải đi xử lý. Các ngươi bảo vệ bệ hạ.” Nói xong Nhiếp Thanh Vân cấp tốc bay về phía ngọn sơn phong thứ ba.
Mạnh Trường Đông là người có tu vi cao nhất trong đám người, nhanh chóng đến đứng bên cạnh Lý Vân Tranh. “Có ta bảo hộ bệ hạ là đủ, các ngươi tuỳ thời đến chi viện Lục tiền bối.”
Mọi người lập tức gật đầu.
Lúc này đám mây đen khổng lồ chứa rất nhiều Ngung thú đã đến rất gần, Vu Chính Hải nhìn sang Ngu Thượng Nhung. “Tình hình không ổn rồi.”
“Huynh sợ?” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười.
“Tình cảnh này có gì đáng phải sợ hãi.”
Ngu Thượng Nhung cúi đầu nhìn xuống, dặn dò: “Cửu sư muội, bảo vệ tiểu sư muội cho tốt.”
“Vâng.”
Nói xong, lòng bàn tay Ngu Thượng Nhung xuất hiện kiếm cương bay về phía đám Ngung thú đông như thuỷ triều. Vu Chính Hải cũng nhanh chóng huy động Bích Ngọc Đao.
Hai toà pháp thân cửu diệp xuất hiện tạo thành bức tường ngăn cản đám hung thú, kiếm cương và đao cương điên cuồng chém giết. Phanh phanh phanh!
Ngu Thượng Nhung chợt cười nói: “Đại sư huynh, nhìn này.”
“Hả?”
Ngu Thượng Nhung vung tay, một tia kiếm cương xuất hiện bay về phía bầu trời. Soạt! Kiếm cương đột nhiên phân chia không ngừng, chỉ trong khoảnh khắc trên bầu trời đã ngập tràn gần sáu mươi ngàn tia kiếm cương. Xác hung thú rơi xuống như mưa.
“Không có vũ khí còn làm được tới mức này, đúng là hiếm thấy.” Vu Chính Hải tán thưởng nói, Bích Ngọc Đao cũng bay ra ngoài. Vừa ra tay đã là Quân Lâm Thiên Hạ.
Đao cương xoáy tròn chém tới, hung thú bị chém rụng nhiều không kể xiết. Ngay sau đó, ngàn vạn đao cương biến thành cự long chui vào giữa bầy Ngung thú, cự long đi đến đâu thi thể hung thú rụng rơi đến đó.
“Thấy Thuỷ Long Ngâm được không?” Vu Chính Hải cười hỏi.
“Có thể vừa thi triển Quân Lâm Thiên Hạ đã xuất chiêu Thuỷ Long Ngâm, đúng là nhất tuyệt.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Nhiếp Thanh Vân vừa bay đến cách đó không xa, nghe được hai người đang vỗ mông ngựa nhau, trong lòng bỗng nghi hoặc không thôi. Hai cao đồ này của Lục tiền bối chẳng phải luôn không hợp nhau sao?
“Nhiếp tông chủ?” Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thời quay sang nhìn hắn.
“Ách…” Nhiếp Thanh Vân nhìn hung thú rơi xuống như mưa, ái ngại nói: “Xem ra… không cần đến ta rồi.”
Đúng lúc này, bầy Ngung thú như thuỷ triều bỗng tách ra làm hai bên, để lộ một con Ngung thú khổng lồ to như một chiếc cự liễn chễm chệ đứng giữa. Mặt nó sần sùi như vỏ cây trông như một con cú mèo. Ngung thú có bốn con mắt và hai lỗ tai cực lớn, toàn thân nó tản ra khí tức sinh mệnh cực kỳ cường đại.
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Chỉ sợ lần này mới thật sự là không ổn.”
“Mặc kệ nó là thứ gì, cứ giết đã rồi tính.”
Hai huynh đệ ngự không bay lên, gọi ra pháp thân, đao cương và kiếm cương đồng loạt tấn công Ngung thú.
Ngung thú bị đau kêu lên.
Âm thanh trầm thấp mang theo âm công khiến màng nhĩ đau nhức, đám Ngung thú cỡ nhỏ bị chấn động đến mức bỏ chạy tứ tán. Ngung thú há cái mồm đỏ au ra lao về phía hai người.
“Muốn ăn ta cũng phải nhìn xem ngươi có năng lực không.” Vu Chính Hải bộc phát Quân Lâm Thiên Hạ, thân ảnh Ngu Thượng Nhung lấp loé hiện ra trên đầu Ngung thú. Kiếm cương đâm xuống.
Keng! Kiếm cương bị chấn gãy đôi!
Cánh tay Ngu Thượng Nhung run lên, lăng không bay ngược ra sau. “Đầu mày cứng thật đấy. Đáng tiếc Trường Sinh Kiếm không còn.”
Ngung thú bị chọc giận, lập tức đánh về phía hai người. Thân thể nó to lớn đến mức trông chẳng khác gì một ngọn núi.
Nhiếp Thanh Vân trầm giọng nói: “Để ta.”
Hắn liên tục thi triển hai đại thần thông đến trên đầu hung thú, Thiên Hồn Đao xuất hiện chém xuống. “Súc sinh, hãy ăn một đao của ta!”
Ầm! Phản lực truyền lại khiến Thiên Hồn Đao văng ra khỏi tay Nhiếp Thanh Vân.
“Con Ngung thú này thật là rắn chắc!” Nhiếp Thanh Vân bắt lấy Thiên Hồn Đao rồi bay đến trước mặt Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung. “Phải tìm ra nhược điểm của nó.”
Cùng lúc đó...
Cách Vân Sơn vài dặm, trên một sườn núi nhỏ có mấy tu hành giả đang đứng quan sát Ngưng thú khổng lồ, trên mặt hiện vẻ kinh hãi.
“Mệnh Cách thú?”
“Mau truyền lại tin tức, nói rằng trên Vân Sơn xuất hiện Mệnh Cách thú!”
“Vâng. Lão đại, Mệnh Cách thú là gì?”
“Đã rất lâu rồi hồng liên giới chưa từng xuất hiện loại hung thú này. Nghe nói muốn khai Mệnh Cách phải cần ít nhất 1.500 năm tuổi thọ. Loại hung thú này có sinh mệnh khí tức rất cường đại, có thể cung cấp trái tim sinh mệnh lên đến 1.500 năm nên được gọi là Mệnh Cách thú.”
“Nhưng mà trên Vân Sơn… có cao thủ.”
“Chỉ cần truyền tin tức là được. Thiên Vũ Viện giao cho chúng ta nhiệm vụ theo dõi Vân Sơn, có bất kỳ động tĩnh gì cũng phải báo cáo.”
“Rõ.”
“Nhanh gửi phi thư đi. Mấy năm nay Thiên Vũ Viện vẫn luôn tìm kiếm Mệnh Cách thú, tin tức này hẳn là bọn hắn sẽ rất thích đây.”
Tên lão đại nói xong ngẩng đầu nhìn cự thú trên bầu trời, miệng lầm bầm: “Vân Sơn… e là các ngươi không bắt được nó. Nhưng mà con Mệnh Cách thú này rốt cuộc là từ đâu đến?”
Đứng ở sườn núi không thấy rõ lắm, hắn bay lên một ngọn đại thụ cao chọc trời để quan sát. “Chẳng lẽ là từ Thiên Luân sơn mạch?”
Ngưng thú từ phía tây bay tới, nơi đó không có rừng rậm nào đủ lớn. Vượt qua Thiên Luân sơn mạch sẽ đến khu vực của dị tộc, nơi đó lại quá xa. Ngung thú bay đến đây cũng phải mất không ít thời gian. Vậy nó từ đâu tới đây?
“Lão đại, ta đã gửi phi thư.” Tên tiểu đệ bay tới bẩm báo.
“Tốt.”
“Lão đại, ta có một việc nghĩ mãi mà không hiểu…”
“Có gì thì nói mau, đừng làm mất thời gian của lão tử.”
Tên tiểu đệ hỏi: “Nếu Thiên Vũ Viện đã biết khai Mệnh Cách cần 1.500 năm thọ mệnh, vậy tại sao bọn hắn không giết nhiều cự thú khác để gom lại cho đủ số tuổi thọ này mà cứ nhất định phải có Mệnh Cách thú?”
Hắn vừa nói xong, tên lão đại đã quay lại nhìn hắn chằm chằm.
“Chắc trên đời này có mình ngươi thông minh? Đám thiên tài của Thiên Vũ Viện đều không bằng ngươi? Cút sang một bên đi!”
“Vâng vâng! Cút ngay.” Tên tiểu đệ hốt hoảng nói.
Đợi tiểu đệ rời đi, tên lão đại mới gãi đầu tự nhủ: “Phải ha, tại sao vậy nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận