Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1644

“Không có người?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.
Kết quả khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc! Ly Sơn tứ lão vội vàng xem xét cẩn thận, nhưng bên trong quả thật rỗng tuếch, không hề có một bộ thi thể nào, chỉ có vật bồi táng, châu báu và quần áo các thể loại.
“Sao có thể như thế?!” Trên mặt Ly Sơn tứ lão tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
“Ta tận mắt nhìn thấy tiên đế tiến vào lăng mộ! Việc này…” Đường Tử Bỉnh cũng tròn mắt nói.
Quan tài bên phải thường là được chôn cùng, không phải quan tài của tiên đế.
Quý Thực không cam tâm, đẩy nắp quan tài bên phải ra xem. Quả nhiên…
Vẫn không có gì.
Mọi người đều ngây ra như phỗng.
“Không có?”
Tốn bao công sức đi tới đây, thế mà lại không có gì cả. Đám người đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.
“Có khi nào là… tiên đế chưa chết?” Nhan Chân Lạc suy đoán.
Ly Sơn tứ lão trừng to mắt, không muốn tin vào điều này. Quý Thực nói:
“Trước đây lúc tiên đế băng hà, bốn người chúng ta đều có mặt, tuyệt không thể nào là giả. Hơn nữa khi còn sống tiên đế tìm kiếm phương pháp trường sinh khắp nơi, không tiếc bất cứ giá nào để tìm được Doanh Câu. Nếu tiên đế còn sống, vậy vì sao lại không xuất hiện?”
Cho dù tiên đế đột phá tu vi trong lăng mộ thì hẳn cũng sẽ trở về Đại Cầm để lấy lại quyền lực mới đúng.
Lục Châu không để ý mấy chuyện này mà đi tới quan sát đồ vật trong quan tài.
Hắn tiện tay vung lên, một đống vật bồi táng trôi nổi giữa không trung.
Tu hành giả không có bao nhiêu hứng thú với tiền tài. Đám người không rõ Lục Châu muốn tìm cái gì, chỉ yên lặng nhìn xem.
Soạt !
Bên tai Lục Châu vang lên tiếng nhắc nhở.
[Ting ! hoàn thành nhiệm vụ “Bí mật của kim bài”, thu hoạch được 10.000 điểm công đức.].
[Phát hiện vật phẩm: hộp gấm Thiên Ngân.].
Hộp gấm Thiên Ngân?
Lục Châu nhìn thấy một chiếc hộp gấm màu nâu, trông rất bình thường không có gì lạ. Hắn phất tay, hộp gấm lập tức bay tới.
[Hộp gấm Thiên Ngân: đồ cũ của ký chủ, cần có tu vi nhất định mới có thể mở ra.].
Nhìn thấy hộp gấm, Quý Thực bỗng nói: “Ta nhớ ra rồi, đây là đồ vật năm đó bệ hạ lấy được ở Thiên Khải Chi Trụ.”
Lục Châu nói: “Hắn không mở ra được?”
Quý Thực lắc đầu đáp: “Món đồ này rất kỳ quái, dùng ngoại lực không cách nào mở ra. Tiên đế đã thử nhiều biện pháp cũng không mở nó ra được, về sau nó cũng dần bị lãng quên.”
Đường Tử Bỉnh nói: “Đồ vật lấy được ở Thiên Khải Chi Trụ đều là bảo bối, hộp gấm này cũng không ngoại lệ.”
Ầm! Lục Châu đánh ra một chưởng. Cương khí tứ tán, hộp gấm vẫn không suy suyển.
Tần Nhân Việt nhìn hoa văn trên thân hộp rồi nó: “Là một loại phong ấn thuật cực kỳ mạnh mẽ.”
“Phong ấn thuật?”
“Ta từng đến Bình Đán và trông thấy hoa văn này bên trong Thiên Khải Chi Trụ.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu nhớ lại trong Thiên Khải Chi Trụ ở Ngung Trung hình như cũng có khắc hoa văn tương tự, tuy không hoàn toàn giống nhưng là cùng một phong cách.
Lục Châu không tiếp tục thử nghiệm dùng bạo lực với nó nữa. Hệ thống đã nói khi tu vi đầy đủ sẽ mở được hộp gấm ra, vậy thì cứ từ từ mà đợi.
“Sư phụ.” Ngu Thượng Nhung đột nhiên lên tiếng, chỉ tay vào một món đồ trong quan tài bên phải.
Đám người nhìn sang.
Sở dĩ Ngu Thượng Nhung lên tiếng nhắc nhở là vì hắn nhìn thấy một món đồ quen thuộc, chính là Thiên Thư Khai Quyển.
Lục Châu nghi hoặc nói: “Lại là đồ vật của lão phu?”
Đám người ngơ ngác. Cái gì gọi là đồ vật của ngươi?
Tần Nhân Việt muốn nói lại thôi, hôm nay hắn đi tới nơi này vốn cũng chẳng hy vọng mình đạt được đồ tốt gì, chỉ mong rút ngắn quan hệ với Ma Thiên Các và thoả mãn lòng hiếu kỳ mà thôi.
[Ting ! thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển bản đầy đủ, đề nghị chưa nên sử dụng với tu vi hiện tại.].
Đồng thời trong giao diện nhiệm vụ lại xuất hiện một nhiệm vụ chính tuyến mới.
[Nhiệm vụ chính tuyến: tìm kiếm Thái Hư.].
Chú thích: đề nghị ký chủ nhanh chóng gia tăng thực lực.
Lục Châu cất kỹ Thiên Thư Khai Quyển, động tác lưu loát thành thạo vô cùng.
“Vật này…”
“Ngươi muốn?” Lục Châu hỏi thẳng.
“Không không không…” Tần Nhân Việt cười nói, “Vật này ẩn chứa lực lượng đặc thù, có vẻ rất bất phàm.”
Đồ của lão phu đương nhiên không phải là phàm vật.
“Sư phụ, ngoại trừ tài vật thì không còn gì cả.” Vu Chính Hải bất đắc dĩ nói.
Vốn cho rằng bí mật trong bốn tấm kim bài có thể thu hoạch được đồ tốt để chia cho mọi người, bây giờ xem ra là bọn hắn nghĩ nhiều.
“Chúc mừng Lục huynh.” Tần Nhân Việt là lão nhân tinh, đương nhiên biết rõ Lục Châu mới là người thu lợi nhiều nhất sau chuyến đi này.
Triệu Dục nhìn hai cỗ quan tài, bất đắc dĩ nói: “Tuy không có ai bên trong nhưng đằng nào cũng là mộ tiên tổ, xin lão tiên sinh giúp ta đậy lại.”
Lục Châu phất tay. Hai nắp quan tài đồng thời đóng lại.
Triệu Dục khom người nói: “Đa tạ.”
Ly Sơn tứ lão thở dài không thôi.
Khi đoàn người vừa định rời đi, phía trên đột nhiên thổi xuống một cơn gió lạnh.
Tu hành giả vốn không sợ lạnh, nhưng cơn gió này lại vô cùng quỷ dị, tựa như xuyên thấu cương khí hộ thể khiến đám người khẽ run rẩy.
Giống như lăng mộ đang hạ lệnh đuổi khách.
Lục Châu cũng chẳng muốn ở lại đây thêm nữa, lập tức hạ lệnh: “Đi.”
Lúc này Ly Sơn tứ lão đột nhiên quỳ xuống.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, không rõ bốn người này đang định làm gì.
“Chúng ta không có ý định ra ngoài.” Thôi Minh Quảng nói.
Lục Châu nhìn bốn người: “Bên trong lăng mộ không phải là nơi dành cho người sống.”
Bốn người quỳ bái rồi nói: “Tiên đế có đại ân với chúng ta, nếu không có tiên đế thì Ly Sơn tứ lão cũng không có ngày hôm nay. Mong lão tiền bối đồng ý.”
Quý Thực nói: “Chúng ta đáp ứng mang các vị tới lăng mộ, cũng đã làm được. Xin các vị tuân thủ lời hứa hẹn.”
Tần Nhân Việt không cho là đúng: “Các ngươi cũng xứng nói tới hứa hẹn? Nếu không có các ngươi thì Triệu công tử cũng có thể dẫn đường. Thực lực Lục huynh siêu quần, đến Doanh Câu cũng phải kiêng kỵ, một cái lăng mộ nhỏ bé này còn ngăn được Lục huynh hay sao?”
Ly Sơn tứ lão lộ vẻ thê lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận