Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 864

Sau khi Minh Thế Nhân rời đi, Lục Châu ngồi xuống bồ đoàn, lấy Thiểm Diệu Chi Thạch ra bắt đầu tinh luyện Ly Biệt Câu.
Thiểm Diệu Chi Thạch và Ly Biệt Câu hoà làm một thể, Lục Châu không quan tâm đến chúng nữa, một đêm trôi qua tự khắc sẽ thành công.
Lục Châu nhìn lại điểm công đức: 8.640 điểm.
Không mua nổi thẻ đạo cụ, chỉ có thể trông chờ vào vận may. “Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 18 điểm may mắn, thu hoạch được 10 Thẻ Nghịch Chuyển.].
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn cộng 1.].
Sáng sớm hôm sau, Lục Châu rời khỏi trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Ly Biệt Câu đã được nâng cấp xong, Lục Châu thoáng điều động nguyên khí, lưỡi đao sắc bén hiện lên một tia lưu quang, quả thật đã tấn thăng lên hoang cấp.
“Sư phụ, mọi việc đã chuẩn bị xong, tứ sư huynh hiện đang chờ người tại Nam Các.” Bên ngoài truyền đến giọng Tư Vô Nhai.
“Đã biết.”
Vừa đến Nam Các, Lục Châu đã thấy giữa sân có một đài cao hình lập phương. Minh Thế Nhân đang ngồi trên đài cao, thần thái thong dong tự nhiên.
Mọi người thấy Lục Châu xuất hiện đều lục tục khom người hành lễ.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Minh Thế Nhân, khẽ mắng: “Linh ta linh tinh, còn ra thể thống gì! Mau xuống đây.” Loè loẹt chả có tác dụng gì, toàn mấy thứ vô dụng.
Minh Thế Nhân giật mình, lập tức nhảy xuống. Hầy… muốn trang bức ra vẻ cao nhân giống sư phụ cũng không được.
Lục Châu chỉ tay vào một xó xỉnh trong Nam Các. Minh Thế Nhân bèn khom người nói: “Vâng.” Sau đó ngoan ngoãn đi tới.
Các nữ đệ tử che miệng vụng trộm cười. Tiểu Diên Nhi huơ nắm đấm cổ vũ: “Tứ sư huynh cố lên!”
“Tứ sư đệ cố lên.” Đoan Mộc Sinh cũng lên tiếng tán thưởng. Hắn thật không ngờ tứ sư đệ ngày xưa yếu hơn mình mà bây giờ lại sắp đột phá cửu diệp. Chỉ có thể trách bản thân mình chưa đủ cố gắng. Nghĩ vậy, Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn Chư Thiên Nguyên: “Về sau xin làm phiền bá phụ dành chút thời gian đi luyện thương với ta.”
Các ngón tay Chư Thiên Nguyên khẽ run, sắc mặt cứng đờ đáp: “Được… được…”
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các cũng cảm khái vô cùng. Tuy biết tu vi Minh Thế Nhân khó lường, lại còn thích ẩn giấu thực lực nhưng bọn họ đều không ngờ được người đầu tiên xung kích cửu diệp là lão tứ.
Lục Châu vuốt râu nói: “Bắt đầu thôi.”
“Vâng.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Minh Thế Nhân bước vào giữa khu đất rồi ngồi xếp bằng xuống.
“Nhiều người nhìn như vậy thật là không tiện… hay là về phòng khai diệp được không sư phụ?”
Từ trước đến nay Minh Thế Nhân đều tu hành rất bí mật, đây là lần đầu tiên hắn bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế nên cảm thấy rất khó chịu, cứ như đang tắm rửa bị người khác nhìn lén ấy!
Lục Châu nhíu mày, trầm giọng nói: “Nếu ngươi không khai diệp thì tặng cơ hội lại cho người khác.”
Người muốn khai cửu diệp nhiều lắm, không chỉ có một mình ngươi.
“Đừng nha sư phụ, đồ nhi khai diệp ngay!”
Minh Thế Nhân lật tay, một toà pháp thân kim liên bát diệp cỡ nhỏ xuất hiện.
“Tập trung tinh thần.” Lục Châu nói. “Bốn vị trưởng lão thủ hộ bốn phía quanh Nam Các.”
“Tuân lệnh!” Bốn người đồng thời bay đi, đứng trên bốn đỉnh của Nam Các.
“Hoa Nguyệt Hành thủ hộ tại vị trí cao nhất.”
“Vâng.” Hoa Nguyệt Hành mang theo Lạc Nguyệt Cung bay lên ngọn tháp Ma Thiên Các.
“Những người còn lại lui ra phía sau.”
Đám người lập tức khom người rút lui. Minh Thế Nhân tập trung gọi ra những vòng tròn năng lượng vàng óng không ngừng hạ xuống toà kim liên.
Chỉ còn lại một mình Lục Châu đứng trước người Minh Thế Nhân, quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Cùng lúc đó, tại hồng liên giới, trong một khu rừng rậm cách Thiên Liễu Quan mấy dặm.
Ngu Thượng Nhung ngồi ngay ngắn bên một cây đại thụ, một tay cầm Trường Sinh Kiếm, một tay nâng pháp thân bát diệp rưỡi cỡ nhỏ, sắc mặt ung dung thản nhiên.
Tay trái khẽ nâng, từng vòng sáng năng lượng hiện ra quanh pháp thân rồi hạ xuống bên dưới.
Ngu Thượng Nhung chính là người đầu tiên trảm kim liên xung kích lên cửu diệp ở cả hai thế giới, nhưng đáng tiếc điều này lại không được ghi chép vào lịch sử.
Ngu Thượng Nhung, nhị đệ tử Ma Thiên Các, vị Kiếm Ma đương thời của Đại Viêm, từ trước đến nay đều chỉ dựa vào chính mình mà không cần đến ngoại lực gì. Hắn không tin tưởng Hạ Trường Thu nên lựa chọn khai cửu diệp ở một nơi yên tĩnh và vắng vẻ.
Nguyên khí trong hồng liên giới rất nồng đậm, đáng tiếc lại có quá nhiều hung thú, rất dễ bị quấy phá… Nhưng những việc này đều không ngăn cản được quyết tâm của Ngu Thượng Nhung.
Một đường bước tới, có khó khăn gì không thể đối mặt?
Từng đạo vòng sáng không ngừng hạ xuống. Tám mảnh liên diệp rưỡi đang không ngừng xoay tròn quanh pháp thân, kim quang sáng rực rỡ.
Trên bầu trời dần dần hội tụ không ít các loại hung thú phi cầm. Đám hung thú kia dường như đã đánh hơi được mỹ vị nhân gian nên đều tụ tập về đây quan sát nhân loại ngồi dưới đất kia.
Có đám phi cầm muốn đến gần, Trường Sinh Kiếm đột nhiên bay lên vạch phá mấy đường trên bầu trời, mấy chục con phi cầm rớt lộp độp xuống đất.
Ngu Thượng Nhung vẫn không bị ảnh hưởng gì, chuyên tâm khai diệp.
Tốc độ thu nạp nguyên khí và sinh cơ càng lúc càng nhanh, năng lượng hội tụ lại trên không trung, pháp thân xoay tròn tạo thành lực hút khiến năng lượng sinh cơ bốn phía biến thành một vòng xoáy dung nhập vào trong pháp thân.
Vù! Gió nổi lên, rừng cây bắt đầu rung động mạnh trước cơn gió dữ.
Tại Thiên Liễu Quan, Vu Vu và Kỷ Phong Hành đang mờ mịt nhìn về phía trước.
“Đại ca ca sẽ không rời đi thật chứ?” Vu Vu lo lắng hỏi.
“Sẽ không. Đại ca ca nói sẽ ở đây chờ đại sư huynh trở về, hơn nữa huynh ấy cũng chẳng còn chỗ nào để đi.” Kỷ Phong Hành nói.
“Đó là cái gì?” Vu Vu đột nhiên chỉ tay về phía một con cự thú xuất hiện ở chân trời đằng xa.
“Cự thú loại phi cầm! Mau đi thông báo cho trưởng lão và Quán chủ!”
“Vâng.”
Vu Vu nhanh chóng lao lên núi, cáo tri cho Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ.
Thương thế của Hạ Trường Thu chưa lành, dù đã được Vu Vu trị liệu nhưng vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới hoàn toàn khôi phục.
Nhận được tin tức, Hạ Trường Thu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
“Hung thú thường xâm nhập vào thành trì của con người, nhưng cự thú thì rất ít khi xuất hiện, sao bây giờ lại có một con tiến đến lãnh địa của Thiên Liễu Quan?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận