Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 604

Quý Thanh Thanh nhíu mày, tay đặt trên bội kiếm. “Bát đại phó tướng còn chưa khai chiến đã chết hết bốn người. U Minh Giáo hiện nay như mặt trời giữa ban trưa, ta làm sao cản được?”
“Chuyện này…” Tên phó tướng ấp úng. “Chưởng môn Tiêu Sơn của Thái Hư Học Cung mang theo một ngàn đệ tử đến chi viện Dự Châu, có thể hỗ trợ một phần nào cho Tướng quân.”
“Thôi đi.” Quý Thanh Thanh nâng tay ngăn lại, không muốn nói tiếp.
Đêm xuống.
Tại cổng thành phía tây.
Một chiếc phi liễn màu đen cực lớn chậm rãi di chuyển trên bầu trời, mà tại Dự Châu Thành lại hoàn toàn yên tĩnh.
Một số tu hành giả trong thành đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
“Đó là cái gì?”
“Phi liễn?”
Bóng tối bao trùm đến mức tầm nhìn không rõ, mọi người đưa tay dụi mắt, sau đó mở to mắt nhìn…
Từ trong phi liễn bay ra một thanh đao.
Thanh đao kia hiện ra quang hoa nhàn nhạt, sau đó hào quang đột nhiên toả sáng, đao cương bành trướng, chỉ trong giây lát đã lớn lên gấp mười lần.
Một vòng tròn lốc xoáy bắn ra, khi hạ xuống Dự Châu Thành lại mang theo chi chít tinh mang.
Đây chính là đao pháp thành danh của Giáo chủ U Minh Giáo, Đại Huyền Thiên Chương Huyền Thiên Tinh Mang.
“Không xong! U Minh Giáo đến rồi!”
Ầm!
Khói báo động còn chưa kịp đốt lên, một chiêu Đại Huyền Thiên Chương đã phá vỡ cổng thành phía tây. Hàng vạn giáo chúng U Minh Giáo lập tức vọt vào.
Tiếng la hét vang lên rung trời.
Trên phi liễn, Vu Chính Hải đứng chắp tay sau lưng quan sát tình hình chiến đấu bên dưới.
“Hiền đệ, đệ cảm thấy thế nào?”
“Đao pháp của đại sư huynh thật kinh tâm động phách, khiến người thán phục.” Tư Vô Nhai kinh ngạc nhìn chiêu Đại Huyền Thiên Chương vừa rồi.
Tu hành giả U Minh Giáo nhanh chóng tràn vào Dự Châu Thành, phàm là gặp phải quân thủ thành đều thẳng tay giết chết.
Phi liễn từ từ tiến lên, thế như chẻ tre.
Trên bầu trời thành nam, giữa màn đêm đen có một thân ảnh lăng không đứng khoanh tay quan sát tình hình bên dưới.
Hắn nhìn về phía thành tây, lắc đầu lẩm bẩm: “Đao pháp vụng về, huyễn kỹ nhàm chán, hiệu quả chém giết có hạn, chỉ được cái đẹp mắt.”
Hắn tiếp tục quan chiến nhưng không có ý định tham dự vào. Bởi vì những tu hành giả thủ thành kia… quá yếu.
Yếu ớt đến mức chẳng chút thú vị, không thể khiến hắn cảm thấy có một chút hứng thú nào.
Chờ một lúc, hắn thấy có khoảng ngàn người kết thành một đội lăng không bay tới.
Có lẽ vì vị trí hắn đứng quá tối tăm, lại thêm bộ thanh bào tiệp màu với bầu trời đêm nên đám người này không hề thấy hắn.
“Suỵt.” Người cầm đầu giơ tay lên.
“Chưởng môn, làm sao bây giờ?”
“Tránh né mũi nhọn. Chúng ta đi vòng, rời khỏi Dự Châu tập kích Kinh Châu.”
Đám người gật gật đầu.
“Không ngờ Vu Chính Hải lại cường đại như vậy. Tránh đi đúng là biện pháp tốt.”
Một bộ phận cao thủ hạch tâm của U Minh Giáo đang ở Lương Châu để đề phòng dị tộc.
Kinh Châu vốn là nơi Vu Chính Hải tự mình toạ trấn, nay bọn hắn công kích vào đương nhiên nơi đó trống rỗng không có ai phòng thủ.
“Cơ lão ma huỷ Thái Hư Học Cung của ta, thù này không báo thề không làm người.”
Vừa dứt lời, trên đầu đám người đột nhiên truyền tới một thanh âm.
“Thật xin lỗi.”
“Ai đó?!”
Chưởng môn Tiêu Sơn giật bắn mình, ngẩng đầu lên. Lúc này bọn hắn mới nhìn thấy một vị thanh bào kiếm khách đang lơ lửng trên bầu trời đêm.
Vụt!
Một thanh kiếm toát ra quang mang đỏ rực bay ra từ sau lưng thanh bào kiếm khách. Thanh kiếm từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốn, từ bốn biến thành tám… chỉ trong tích tắc kiếm cương đã chằng chịt khắp bầu trời.
Ông !
Pháp thân xuất hiện!
Một toà pháp thân không kim liên mang theo ngàn vạn kiếm cương xạ kích về phía đám người Thái Hư Học Cung.
Vù vù vù!
Kiếm cương đâm vào lồng ngực ngàn tên đệ tử dễ dàng như đâm đậu hũ. Gần như không gặp chút lực phản kháng nào.
Tiêu Sơn gọi ra pháp thân, lăng không bay lên muốn ngăn trở kiếm cương.
Nhưng khi hắn vừa bay lên, Ngu Thượng Nhung khẽ cười nhạt một tiếng, tay nắm Trường Sinh Kiếm giậm chân bước về phía trước.
Hư ảnh hiện lên, trên lưỡi kiếm quanh quẩn năm mảnh liên diệp. Người còn chưa tới, liên diệp đã tấn công trước.
Năm mảnh liên diệp sắc bén cắt vụn cương khí hộ thể của Tiêu Sơn, Trường Sinh Kiếm theo sát phía sau đâm tới.
Xoẹt !
Đan điền khí hải của Tiêu Sơn bị chém nát.
Tiêu Sơn cảm giác vùng bụng mình trở nên mát lạnh, tâm hắn chìm vào đáy cốc, hét lên một tiếng: “Cùng chết đi!”
Oanh!
Ngu Thượng Nhung đứng mũi chịu sào, cảm giác cương khí ập thẳng vào mặt mình. Hắn nâng kiếm lên, kiếm ảnh như dời sông lấp biển.
Khoảnh khắc kiếm trảm ma thiền lại lần nữa xuất hiện.
Ngu Thượng Nhung tập trung toàn bộ tinh thần, toàn lực ứng phó tình hình trước mắt, từng kiếm huy động đều vô cùng nghiêm túc cẩn trọng. Bóng kiếm như gió vạch xé bầu trời.
Trên cự liễn U Minh Giáo, Vu Chính Hải nhìn về phía thành nam.
Dưới bóng đêm mịt mù, hắn không thể nhìn rõ chiêu thức và thân ảnh của đối phương, nhưng pháp thân khổng lồ kia thì lại rất bắt mắt.
“Pháp thân sáu trượng không có kim liên?” Vu Chính Hải âm thầm kinh ngạc.
Không phải kinh ngạc về tu vi của đối phương, mà là sau khi trảm kim liên lại có thể trùng tu tới ngũ diệp, tốc độ tu hành này quả thực khiến người ta phải sợ hãi.
“Đại sư huynh, đó là kiếm cương, đối phương rất có thể là cao thủ kiếm đạo vẫn luôn ẩn trong bóng tối trợ giúp chúng ta.” Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải nghe vậy, hai mắt toả sáng, vội vàng nói: “Nếu thật là hắn, vi huynh nhất định phải đến nhìn một chút. Hiền đệ, vi huynh đi một lát sẽ quay lại.”
Nói xong Vu Chính Hải đã vội vã tung người bay ra ngoài.
Tư Vô Nhai vội vàng tóm lấy cánh tay Vu Chính Hải, nói nhanh: “Đại sư huynh, xin lấy đại cục làm trọng.”
Hiện tại U Minh Giáo muốn thuận thế đánh hạ Dự Châu. Thế cục tuy có vẻ có lợi cho U Minh Giáo nhưng Thần Đô có rất nhiều cao thủ, không ai chắc chắn sẽ không có một vị cao thủ nào đó đột ngột nhảy ra.
Đến lúc đó, nếu bát diệp Vu Chính Hải không toạ trấn ở đây thì rất có thể sẽ bị lật bàn. Bát đại thống lĩnh Thần Đô và các cao thủ Nho môn không phải là đèn đã cạn dầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận