Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1963: Cao nhân đứng sau màn

Huyền Dặc đế quân ngơ ngác, lời trong họng như bị nghẹn lại… Hắn cố sức nuốt xuống, lời nói xoay chuyển:
“Có thể khiến người ta nhầm tưởng là lưu manh nhưng kỳ thực bên trong lại đa mưu túc trí, rõ ràng là nhân tài hiếm thấy.”
Vừa nói Huyền Dặc đế quân vừa len lén liếc nhìn Lục Châu. Phù, may mà lão sư không tức giận nha!
“Chẳng trách bọn hắn đều có thể đánh bại Trương Hợp. Dù là ai trong số bọn hắn trở thành điện thủ Huyền Dặc điện ta cũng rất hoan nghênh. Chỉ là… Thanh Đế đã đoán được gì đó, hắn sẽ không dễ dàng thả hai người bọn họ đến đây.” Huyền Dặc đế quân tiếc nuối nói.
Lục Châu không để ý mấy chuyện này, cũng lười suy nghĩ sâu xa. Chỉ cần xác nhận hai đồ đệ không có việc gì, tu vi lại tịnh tiến là đủ.
Tiếp theo phải đi kiểm tra các đồ đệ khác.
Lục Châu nói: “Nếu ngươi có thời gian thì cùng lão phu đến Thượng Chương một chuyến.”
Huyền Dặc đế quân lập tức gật đầu: “Đương nhiên là có thời gian. Lúc nào cũng được hết.”
“Tốt.”
Huyền Dặc đế quân đột nhiên nghĩ ra cái gì. “Lục… Lục các chủ, không phải hai nha đầu kia cũng là…”
Lục Châu gật đầu rồi không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Huyền Dặc đế quân nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng đột nhiên giật thót, lại hỏi: “Vậy những người còn lại…”
Lục Châu vẫn không đáp lời, rời khỏi Huyền Dặc điện.
Im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Trong lòng Huyền Dặc đế quân như bừng tỉnh. Thì ra hạt giống mà Thái Hư tìm kiếm bấy lâu nay đều bị lão sư cướp đi!
Lão sư mới là cao nhân đứng sau màn!
Thấy Huyền Dặc đế quân suy tư, Trương Hợp không nhịn được nói:
“Đế quân, hay là ta nhường chức vị điện thủ này cho Lục các chủ nha? Ta biết đế quân sợ trong lòng ta không thoải mái, lại không yên lòng giao vị trí này cho người ngoài, nhưng ta đã nghĩ thông suốt rồi. Chỉ cần Huyền Dặc điện trở nên cường đại, ta cam nguyện lùi về sau mà không có bất kỳ lời oán giận nào.”
Huyền Dặc đế quân nhìn hắn một cái, trầm mặc nửa ngày mới hừ một tiếng: “Tự mình đa tình.”
Nói xong hắn khoanh tay đi trở vào đại điện, lộ rõ vẻ “mặc kệ ngươi”.
“Đế quân, ta thật sự không ngại mà.”
Huyền Dặc đế quân quay đầu lại nói: “Nếu thật không muốn làm điện thủ nữa, vậy thì chọn một trong bốn người đã đánh bại ngươi đi.”
Trương Hợp vẫn lì đòn nói: “Nhưng ta cảm thấy Lục các chủ mới là người thích hợp nhất.”
Huyền Dặc đế quân trầm giọng nói: “Ngươi không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?”
“A?”
“Cút.”
Trương Hợp bèn chắp tay thi lễ rồi cấp tốc rời khỏi Huyền Dặc điện, trong lòng uỷ khuất vô cùng.
Lê Xuân đạo thánh từ xa bay tới, thấy tâm tình hắn suy sụp bèn cười nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, ngươi ủ rũ cái gì?”
“Đế quân thay đổi rồi.”
“Hả?”
“Đế quân đã tấn thăng thành đại đế quân, cần gì phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc? Cho dù Thanh Đế đích thân tới đế quân cũng không hề e ngại, vì sao lại nịnh nọt người của Bạch Đế như vậy?”
Lê Xuân thọc hắn một cái. “Ngươi dám nói đế quân nịnh nọt?”
“Hầy, ta cũng không muốn nói vậy, nhưng sự thật chính là như thế.” Mỗi hành động của đế quân Trương Hợp đều nhìn thấy, đó không phải nịnh nọt thì là gì?
Lê Xuân than khẽ một tiếng: “Kỳ thực ta cũng nghĩ giống ngươi. Nhưng sau chuyện hôm nay ta mới biết, sự tình không đơn giản như thế.”
“Hả?”
“Trương điện thủ, dùng đầu óc đi. Khoảng thời gian này ngươi bị đánh quá nhiều nên mới không còn tỉnh táo mà suy nghĩ.” Lê Xuân nhắc nhở.
Trương Hợp ngẩn người.
“Hôm nay Lục các chủ thay đế quân ngăn cản Thanh Đế, ngươi cho rằng chuyện này đơn giản như chúng ta tưởng?” Lê Xuân nói tiếp.
Trương Hợp khẽ nhíu mày.
Nghe được lời nhắc nhở của Lê Xuân, hắn đứng thẳng sống lưng, khí thế cao cao tại thượng ngày xưa cũng trở về.
Cẩn thận ngẫm lại tình cảnh Huyền Dặc đế quân ở cạnh Lục các chủ, hai mắt hắn bỗng sáng lên.
Hôm sau.
Trong Thượng Chương đại điện.
Một vị phụ nhân mặc hoa phục lộng lẫy đi tới bên cạnh Thượng Chương Đại Đế nói khẽ: “Đại Đế bệ hạ, nhân tuyển cho chức điện thủ đã chọn được chưa?”
Thượng Chương Đại Đế khoanh tay nhìn về phía trước, thở dài đáp: “Quân Hoa, hay là ngươi quyết định thay bản đế đi.”
Phụ nhân này chính là thê tử kết tóc của hắn, Khổng Quân Hoa.
Khổng Quân Hoa cười nói: “Trong lòng bệ hạ đã có kết quả, cần gì phải hỏi lại thiếp thân?”
“Ồ?” Thượng Chương Đại Đế mỉm cười hỏi, “Nàng nói xem.”
“Dựa theo quy củ Thái Hư, mỗi điện chỉ có một vị điện thủ. Vị trí điện thủ Thượng Chương điện đã để trống lâu như vậy, cũng nên có người tiếp nhận rồi. Hai nha đầu này dù là thiên phú hay phẩm hạnh đều rất không tệ. Tiểu Diên Nhi thông minh lanh lợi, thiên chân vô tà, Hải Loa thanh nhã hào phóng, làm người cẩn thận. Ta đều thích cả hai nàng.” Khổng Quân Hoa không đưa ra đáp án rõ ràng.
Thượng Chương Đại Đế nói: “Phu nhân, đừng nói quanh co lòng vòng.”
“Vậy thiếp thân xin nói thẳng. Tiểu Diên Nhi chính là nhân tuyển tốt nhất, không thể nghi ngờ.”
Về phần lý do thì không cần nói nữa, tin rằng trong lòng Thượng Chương Đại Đế cũng biết rõ vì sao.
Thượng Chương Đại Đế không bất ngờ, chỉ là thở dài nói: “Vậy Hải Loa thì nên làm thế nào?”
“Thánh Điện cần bổ sung nhân tài để bảo vệ thập điện, duy trì cân bằng trong Thái Hư. Hải Loa tự có chỗ cần đến.” Khổng Quân Hoa cười nói, “Chiên Mông điện đã phái người đến Thượng Chương, hình như có ý nâng đỡ Hải Loa thành điện thủ tân nhiệm.”
“Chiên Mông điện?” Thượng Chương nhíu mày, “Tứ đại điện chủ trong thập điện đã vẫn lạc, hiện tại còn chỗ đứng trong Thái Hư cũng là nhờ Thánh Điện chiếu cố. Chiên Mông là đám rắn không đầu, hỗn loạn không chịu nổi, bản đế không yên lòng để Hải Loa qua đó.”
“Chính bởi vì bọn hắn là rắn không đầu nên mới có thể nâng đỡ Hải Loa thành điện thủ. Đến lúc đó Thượng Chương điện chúng ta lại có thêm một minh hữu.” Khổng Quân Hoa nói.
Thượng Chương Đại Đế trầm mặc.
Nửa ngày sau hắn mới lên tiếng: “Bên phía Thánh Điện có thái độ gì?”
“Thánh Điện đâu có thèm quản mấy chuyện nhỏ nhặt này. Minh Tâm Đại Đế chỉ quan tâm đến cân bằng trong thiên địa, cho dù người khác chết hết hắn cũng không để ý tới. Thiên Khải Chi Trụ sập làm Thượng Chương bị ảnh hưởng cũng đâu thấy hắn đến thăm chúng ta lần nào.” Khổng Quân Hoa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận