Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 793

“Cái gì?”
“Huynh ở đây chờ đại ca ca trở về. Đừng nói cho trưởng lão biết.” Vu Vu dặn dò.
Tròng mắt Kỷ Phong Hành khẽ chuyển động, hắn cẩn thận suy nghĩ lại. Nếu báo cáo lên thì chẳng khác nào thừa nhận chính mình đã gây ra mâu thuẫn giữa hai bên. Đến lúc đó trưởng lão Thiên Liễu Quan rất có thể sẽ lấy đầu mình đưa tới Phi Tinh Trai thỉnh tội, xem mình như hình nhân thế mạng.
Hầy!
Kỷ Phong Hành nhìn ba bộ thi thể, chỉ có thể cắn răng chờ đợi tiền bối quay lại rồi tính tiếp.
Cùng lúc đó, Lỗ Tùng thi triển hai lần đại thần thông đuổi theo Ngu Thượng Nhung đến một khu rừng rậm rạp, rốt cuộc nhìn thấy Ngu Thượng Nhung không tiếp tục bay về phía trước mà lăng không ôm kiếm, đưa lưng về phía hắn.
“Ta nói rồi, ngươi trốn không thoát đâu.” Lỗ Tùng nói.
Ngu Thượng Nhung chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Lỗ Tùng, khẽ cười nhạt. “Nơi này phong cảnh không tệ.”
“Hả?”
“Nếu là trước kia, sao ta lại phải dùng loại mánh khoé này chứ.” Ngu Thượng Nhung vốn có hơi khinh thường loại thủ đoạn dụ địch này.
Lỗ Tùng chẳng hiểu đối phương nói gì, nhưng cũng lười nghe hắn nói nhảm, lập tức gọi pháp thân ra. Pháp thân lục diệp từ trên lao xuống với tư thái nghiền ép.
Lỗ Tùng đồng thời huy động song chưởng đánh tới. “Phong cảnh đúng là không tệ, rất thích hợp làm nơi táng thân của… cái gì??!”
Ông!
Pháp thân kim liên bát diệp xuất hiện! Oanh!
Pháp thân hồng liên lục diệp trong khoảnh khắc đã bị nghiền ép, tựa như một chiếc bình thuỷ tinh đâm sầm vào vách núi.
Lỗ Tùng chưa bao giờ nhìn thấy pháp thân màu vàng kim, trong não hải hắn trống rỗng, toàn thân run rẩy tràn ngập sợ hãi!
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung huơ Trường Sinh Kiếm.
Tuyết Mạn Thiên Sơn!
Bóng ảnh Ngu Thượng Nhung xuất hiện đầy trời, kiếm cương màu vàng như tuyết rơi bay tới chém vào người Lỗ Tùng. Cường đại đến mức khiến người ta ngạt thở, không còn chút lực hoàn thủ nào.
“Kiếm Ý Vô Ngân.”
Ngu Thượng Nhung không ngừng huy động Trường Sinh Kiếm trong tay, thần sắc lạnh nhạt, ung dung và bình tĩnh.
Từ đầu đến cuối đều là nghiền ép, Lỗ Tùng đứng giữa không trung, pháp thân vỡ vụn, hoàn toàn không có sức chống cự. Chênh lệch lớn như trời và đất!
Lỗ Tùng cảm thấy toàn thân như bị kiếm cương chia tách, nhưng pháp thân kim liên kia mới là thứ khiến hắn sợ hãi đến mức không thể chống đỡ.
Pháp thân màu vàng kim?
Nghiên cứu của Thiên Vũ Viện là thật sao?
Hắn muốn nhìn thấy gương mặt của cao thủ kiếm đạo kia sau đám kiếm cương chằng chịt, nhưng đáng tiếc không thể nhìn ra. Lúc này hắn mới giật mình nhận ra, từ đầu đến cuối hắn đều không chú ý tới bộ dáng của cao thủ thần bí này.
Nhưng có thấy thì cũng đâu có ý nghĩa gì? Lỗ Tùng đã hiểu mục đích Ngu Thượng Nhung dẫn mình tới nơi này…
Từng đạo kiếm cương vẫn không ngừng chém qua thân thể hắn. Cho đến khi kiếm cương chém tới ngũ quan, ý thức của Lỗ Tùng đã hoàn toàn biến mất.
Lát sau, khi kiếm cương đã tiêu tán, Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm lăng không dừng giữa khu rừng. Mũi kiếm chĩa xuống, máu tươi nhỏ giọt…
Mà sau lưng Ngu Thượng Nhung, thân thể Lỗ Tùng một giây trước còn hoàn chỉnh, một giây sau đã tan rã trong không trung. Kiếm cương đã triệt để chém nát hắn.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 1.000 điểm.].
Ngu Thượng Nhung không quay đầu lại. Cao thủ vừa xuất kiếm đã biết kết cục.
Đối với Ngu Thượng Nhung mà nói thì trảm lục diệp chỉ là một chuyện cực kỳ nhàm chán mà thôi.
Trường Sinh Kiếm khôi phục lại như cũ, một đạo năng lượng màu đỏ bay vào trong lưỡi kiếm. Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên, quay về Thiên Liễu Quan.
Kỷ Phong Hành vừa thấy Ngu Thượng Nhung trở về đã lập tức kinh hãi chạy tới nói: “Tiền bối, Lỗ Tùng của Phi Tinh Trai đâu rồi? Nếu hắn quay lại chúng ta sẽ xong đời, chúng ta không trêu chọc Phi Tinh Trai nổi đâu!”
“Chết rồi.” Ngu Thượng Nhung bình thản đáp.
“Chết, chết rồi?” Kỷ Phong Hành cả kinh, trợn to mắt. “Làm sao mà chết?”
Ngu Thượng Nhung khoanh tay đi tới bên lan can, nhìn ra non sông xanh biếc ở đằng xa, bình tĩnh nói: “Huơ kiếm là đủ.”
Đại boss đều nói chuyện như vậy sao?
Rõ ràng đây không phải đáp án mình muốn nghe, nhưng nghe vào lại thấy có lý.
“Tiền bối… ta không có ý đó, chỉ là, Lỗ Tùng là cao thủ lục diệp, lục diệp cơ mà… Ngài giết hắn rồi sao?” Kỷ Phong Hành có chút không thể tin nổi.
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn Kỷ Phong Hành một cái, lạnh nhạt hỏi: “Kẻ yếu như thế, giết hắn thì có gì phải thắc mắc?”
Kỷ Phong Hành nói không nên lời. Lục diệp trong miệng người này thấp kém đến mức không đáng một đồng.
Thấy Kỷ Phong Hành kinh ngạc, Ngu Thượng Nhung ngẫm lại mình vẫn còn phải ở chỗ này khá lâu, không muốn đối phương cảm thấy mình quá cuồng vọng, bèn lên tiếng giải thích:
“Nếu ngươi thật sự hiểu rõ ta, sẽ biết lời của ta đã là rất khiêm tốn.”
Kỷ Phong Hành lui về sau một bước, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.
Càng bôi càng đen.
Ngu Thượng Nhung mệt mỏi không muốn nói nữa, đành quay đầu nhìn ra phong cảnh tươi đẹp bên ngoài.
Vu Vu hưng phấn nói: “Đại ca ca thật tuyệt!”
Ngu Thượng Nhung nhìn Vu Vu, thầm nghĩ, vẫn là nha đầu này thuận mắt hơn. “Không đáng nhắc tới.”
Phịch!
Kỷ Phong Hành phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới quỳ xuống, kích động nói: “Ca! Từ nay về sau ngài chính là đại ca của ta! Đại ca !”
Nói xong Kỷ Phong Hành vừa quỳ vừa di chuyển bằng đầu gối lết tới muốn ôm bắp chân Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. Cái dáng vẻ này của Kỷ Phong Hành khiến hắn lập tức nghĩ tới bát sư đệ, thật sự là giống nhau đến mấy phần. Chỉ khác là, Chư Hồng Cộng làm thế Ngu Thượng Nhung không cảm thấy có gì khó chịu, nhưng hành động của Kỷ Phong Hành lại khiến hắn xấu hổ.
“Dọn dẹp đi.” Ngu Thượng Nhung chỉ tay về phía ba bộ thi thể trên mặt đất.
“Được, ta dọn ngay.” Kỷ Phong Hành hấp tấp chạy đi.
Ngu Thượng Nhung lại dặn dò: “Nếu người của Phi Tinh Trai đến hỏi, cứ bảo không biết là được.”
Kỷ Phong Hành hai mắt toả sáng: “Minh bạch!”
Vu Vu cũng nói phụ hoạ: “Minh bạch!”
Tại doanh địa của Phi Tinh Trai.
Một tên đệ tử vội vã tiến vào chủ điện, khom người bẩm báo: “Mạnh trưởng lão, mệnh thạch của Lỗ trưởng lão đã tắt!”
Trong hồng liên giới, hầu hết các môn phái đều làm mệnh thạch cho tu hành giả từ Nguyên Thần cảnh trở lên để xác định xem người đó còn sống hay đã chết.
Nguyên Thần cảnh là lực lượng trung kiên nhất của một tông môn, nơi cất giữ mệnh thạch luôn có đệ tử trông coi giám sát mỗi ngày, một khi có biến động đều phải báo cáo lên trên ngay lập tức.
Mạnh Trường Đông nghe vậy nhíu mày: “Ai dám động đến Lỗ Tùng?”
“Bẩm Mạnh trưởng lão, Lỗ trưởng lão mang theo ba tên đệ tử đi đến Thiên Liễu Quan, có khi nào đám người Thiên Liễu Quan không chấp nhận điều kiện của chúng ta nên mới hạ độc thủ?”
Mạnh Trường Đông lắc đầu. “Thiên Liễu Quan sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy… Việc này đừng rêu rao, phái người điều tra trong bóng tối.”
“Vâng.”
Mạnh Trường Đông lâm vào trầm tư. Khắp thiên hạ này, thế lực dám ra tay với Phi Tinh Trai không nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận