Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1987: Ngươi là cao nhân?

Đại thủ như thiên đánh vào bình chướng Huyền Dặc điện, bình chướng mở ra một lỗ hổng trong giây lát. Hắc Đế Trấp Quang Kỷ lập tức vọt về phía tiếng đàn.
Cùng lúc đó.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang luận đạo gảy đàn trên lầu các.
Tiếng đánh nhau làm các nàng nghi hoặc nhìn lên, vừa định đứng lên tìm tòi thực hư thì một lực hút cường đại xuất hiện hút lấy hai người.
“Hải Loa!”
“Cửu sư tỷ!”
Hai người tóm chặt lấy nhau, cố gắng giãy giụa.
Đúng lúc này, đạo đồng lách mình xuất hiện, đánh ra một đạo sóng gợn chấn bay toàn bộ lực hấp dẫn.
Thân hình Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rốt cuộc cũng dừng lại. Đạo đồng ngăn ở trước mặt hai nàng.
Tiểu Diên Nhi kỳ quái nói, “Tiểu đạo đồng, sao ngươi mạnh như vậy?”
Đạo đồng không quay đầu lại đáp: “Ta thích lặng lẽ tu hành.”
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Không ngờ đó nha, Huyền Dặc đúng là nơi ngoạ hổ tàng long.”
Đạo đồng nhìn lên không trung.
Giọng Trấp Quang Kỷ vọng tới: “Thì ra Huyền Dặc điện có cao nhân. Không ngại ra đây gặp mặt một lần chứ?”
Huyền Dặc đế quân lăng không cười nói: “Ngươi cũng xứng?”
“Có thể để Huyền Dặc đế quân coi trọng, bản đế lại càng thêm hiếu kỳ người này là ai. Ngay cả bản đế cũng không xứng gặp?”
Đạo đồng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay ra khỏi lầu các, xuất hiện tại tầng trời thấp nhìn về phía pháp thân đen như mực kia.
Đạo đồng thấp giọng nói: “Là Hắc Đế. Các ngươi hãy tránh đi trước.”
Tiểu Diên Nhi bây giờ không còn là tiểu cô nương điêu ngoa tuỳ hứng ngày xưa nữa, nàng kéo cánh tay Hải Loa, gật đầu nói: “Chúng ta đi.”
“Sư muội!!”
Đứng cách đó không xa, Chư Hồng Cộng đột nhiên kêu lên.
“A?” Tiểu Diên Nhi giật mình quay đầu nhìn lại.
Chư Hồng Cộng hô to: “Là ta, bát sư huynh của các muội đây! Sư muội mau cứu ta!”
Đạo đồng quay đầu lại hỏi: “Ngươi nhận ra người kia?”
Tiểu Diên Nhi đột nhiên xua tay nói: “Không quen.”
Chư Hồng Cộng hoang mang.
Hắc Đế nói: “Mặc kệ các ngươi có quen biết hay không đều phải đi theo bản đế.”
Đạo đồng ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: “Trấp Quang Kỷ, ngươi còn có gan trở lại Thái Hư?”
Huyền Dặc đế quân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều kỳ quái nhìn đạo đồng. Dũng khí này đúng là khó có được nha!
Hắc Đế nói: “Một đạo đồng nho nhỏ cũng dám nói xem vào? Cút!”
Hắc Đế phất tay vung ra một đạo sóng âm.
Lúc này đạo đồng mới nhớ tới thân phận của mình bây giờ không phải là Thượng Chương Đại Đế… Nếu hắn xuất thủ thì sẽ lập tức bị bại lộ, không còn cơ hội ở bên nữ nhi.
Thôi, vì nữ nhi, ta nhịn!
Sóng âm đánh tới, đạo đồng ngửa mặt bay ra ngoài.
Tiểu Diên Nhi lầm bầm nói: “Còn tưởng ngươi lợi hại lắm, hoá ra chỉ đến thế này!”
Đạo đồng cạn lời.
Đạo đồng che ngực giả vờ đau đớn khó chịu.
Hắc Đế Trấp Quang Kỷ thản nhiên nói: “Mời cao nhân ra đây cho bản đế gặp mặt một lần.”
Cả Huyền Dặc điện yên tĩnh không người hồi đáp.
Đạo đồng rất muốn nói, cao nhân kia chính là bản đế nha… Nhưng nghĩ tới Hải Loa, hắn đành thôi.
“Mời cao nhân ra gặp bản đế một lần.” Trấp Quang Kỷ lại truyền âm nói. Lần này âm thanh của hắn vang vọng khắp Huyền Dặc điện.
Hơn ngàn Huyền Giáp Vệ và đám thủ vệ Huyền Dặc điện đều cau mày nhìn về phía toà hắc sắc pháp thân như lâm đại địch. Đáng tiếc vị cao nhân kia vẫn không xuất hiện.
Hắc Đế thở dài lắc đầu: “Huyền Dặc đế quân, thủ đoạn doạ người của ngươi đã đề cao không ít.”
Toà pháp thân di chuyển về phía trước.
“Bản đế đã nói, đế quân chỉ là đế quân. Dù là lúc nào bản đế cũng có thể khiến ngươi… thần phục!”
Mái tóc pháp thân dài như sóng gợn, tản ra lực lượng cường đại. Sau lưng pháp thân xuất hiện hắc sắc vầng sáng.
Thánh nhân có thánh nhân chi quang, đạo thánh có quang mang càng cường đại hơn, mà đến Chí Tôn sẽ hoá thành vầng sáng vô cùng chói mắt.
Tâm cảnh và ý chí của tu hành giả cấp thấp khi đối mặt với vầng sáng Chí Tôn đều sẽ bị chinh phục.
“Trấp Quang Kỷ?”
Phía Huyền Giáp điện bỗng truyền đến một giọng nói lãnh đạm.
Hắc Đế: ?
Đám người quay đầu nhìn lại. Thân ảnh Lục Châu đột ngột xuất hiện ở giữa trời.
Lục Châu vốn đang ở trong đạo trường tham ngộ Thiên thư. Trước đó hắn có cảm thấy bên ngoài ầm ĩ nhưng không để ý tới, cho rằng Huyền Dặc đế quân có thể xử lý được. Không ngờ người tới là Trấp Quang Kỷ.
Lục Châu thản nhiên nói: “Kẻ quấy rầy lão phu tu hành chính là Trấp Quang Kỷ nhà ngươi?”
Hắc Đế nhíu mày hỏi: “Vừa rồi người ngăn trở thủ đoạn của bản đế là ngươi?”
Vừa dứt lời, Chư Hồng Cộng đã kêu to: “Sư phụ, sư phụ! Là đồ nhi nè! Cứu mạng đồ nhi hu hu!”
Lục Châu nhìn Chư Hồng Cộng toàn thân đều là bùn đất, khẽ nhướng mày.
Tiểu Diên Nhi dụi dụi mắt rồi hô lên: “Là bát sư huynh sao? A… thật là bát sư huynh nha. Vừa rồi toàn là bùn ta không thấy rõ ràng! Xin chào bát sư huynh!”
Chư Hồng Cộng kích động đến chảy nước mắt: “Sư phụ, sư muội, ta nhớ mọi người muốn chết luôn! Mau bảo hắn thả ta ra đi.”
Trấp Quang Kỷ nghe vậy, xoay người nói: “Vừa rồi ngươi luôn mồm nói mình chỉ nghe lệnh Thánh Điện, thần phục Minh Tâm… Sao bây giờ lại như thế? Muốn mượn gió bẻ măng à?”
“Nói hươu nói vượn, sao ta lại là loại người như thế được! Chớ có ly gián tình cảm sư đồ chúng ta. Thả ta ra mau!” Chư Hồng Cộng hét lớn.
Hắc Đế nhìn về phía Lục Châu, bất đắc dĩ thở dài nói: “Bản đế cảm thấy bi ai thay cho ngươi.”
Lục Châu nhàn nhạt nói: “Ngươi đã không coi trọng hắn, vậy thả hắn ra đi.”
“E là không được.” Hắc Đế đáp.
“Lý do?”
“Trên người hắn có hạt giống Thái Hư. Lý do này còn chưa đủ thẳng thắn?”
Những lời lấy cớ hoa mỹ hay giải thích dông dài cũng không có ý nghĩa.
Lục Châu gật đầu nói: “Rất thẳng thắn, nhưng mà ngươi vẫn phải thả hắn.”
Hắc Đế là người duy nhất trong bốn vị Đại Đế không có được người nào sở hữu hạt giống Thái Hư, trong lòng rất không cân bằng. Trong một khoảng thời gian dài, hắn vẫn luôn nghĩ cách cướp người từ tay các Đại Đế khác.
Nay vất vả tóm được Chư Hồng Cộng, đương nhiên không có khả năng thả đi.
Trấp Quang Kỷ nhìn vị cao nhân trước mặt, cười nói: “Hắn là đồ đệ của ngươi nhưng lại hiệu lực cho Thánh Điện. Loại người hai mặt này để bản đế thay ngươi thanh lý môn hộ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận