Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 212: Bảy ngày thời gian - Ngọc Phi bị hại? (1)

Thế cục phát triển thành dạng này đã nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Hai nha hoàn bị doạ đến ngồi bệt dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy, đám binh lính lại càng thất kinh không biết nên làm gì.
Hoa Nguyệt Hành chính là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, danh tiếng không thua gì Lý Khánh của hắc kỵ và Trần Trúc thủ hạ của Mạc Ly.
Lý Khánh đã chết. Trần Trúc cũng đã chết.
Chỉ còn lại Hoa Nguyệt Hành bị Minh Thế Nhân cận thân đánh bay!
Minh Thế Nhân cười nói: “Còn có cam đảm chơi trò tâm địa gian xảo hả? Ta lấy mạng ngươi…”
Ly Biệt Câu xuất hiện trong tay hắn, lập loè quang mang.
Sắc mặt Ngọc Phi lúc này đã trắng bệch, nàng vội vàng hạ thấp người nói: “Lão tiền bối! Xin hãy khoan!”
Lục Châu đặt cung nỏ của Hoa Nguyệt Hành xuống bàn đá, thản nhiên nói: “Để nàng ta lên đây.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh lập tức dừng tay, cung kính lui ra một bên.
Hoa Nguyệt Hành sau khi rơi xuống lại lảo đảo thêm mấy bước.
Một kích này suýt chút nữa đã khiến nàng bị thương nặng.
Cũng may Minh Thế Nhân không ra tay độc ác.
Thanh âm Ngọc Phi khẽ khàng truyền đến: “Lên đây đi.”
Hoa Nguyệt Hành tuy không tình nguyện nhưng vẫn ngự không bay lên, quay về tầng chín Vân Tước Lâu. Nàng căng thẳng nhìn về phía đám người Minh Thế Nhân và Lục Châu.
Ngọc Phi nương nương đi đến trước mặt Lục Châu, khẽ hạ thấp người nói:
“Thiếp thân làm thế… cũng là bất đắc dĩ.”
“Ngươi chịu thừa nhận rồi?” Lục Châu nói.
“Vân Tam đích thật là người của thiếp thân…” Ngọc Phi nhẹ giọng thở dài thừa nhận.
Đến lúc này sự tình đã sáng tỏ.
Vân Tam là người của Ngọc Phi nên mới không dám khai ra, Hoa Nguyệt Hành lại càng muốn nhân cơ hội giết người diệt khẩu.
Lục Châu ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi vung tay lên thu hồi Phạm Thiên Lăng. Vân Tam lại rơi vào Vân Tước Lâu.
“Sư phụ… có cần đồ nhi đánh gãy chân hắn không? Để hắn không dám bỏ chạy nữa.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
Toàn thân Vân Tam run lên, hai tay không ngừng đong đưa.
Thấy Lục Châu không nói gì, Tiểu Diên Nhi cũng ngoan ngoãn không dám làm bậy. Nàng lè lưỡi làm mặt quỷ với Vân Tam rồi đứng sang một bên.
Ánh mắt Lục Châu lại nhìn về phía Vân Tam. “Nói đi.”
Vân Tam phát run, đầu tiên hắn dập đầu với Ngọc Phi rồi mới nói với Lục Châu: “Ba mảnh Bích Lạc tàn phiến còn lại đều ở trong tay Ngọc Phi nương nương… Ngọc Phi nương nương thứ tội! Nương nương thứ tội!”
Như vậy trên thực tế trong cung có bốn mảnh Bích Lạc tàn phiến… một mảnh Giang Ái Kiếm đã lấy được trong nội khố, không cần cân nhắc tới nó nữa.
Ngọc Phi thở dài.
“Lão tiền bối, cung nỏ trong tay Hoa Nguyệt Hành chính là do Bích Lạc tàn phiến chế tạo thành… Sở dĩ thiếp thân giấu giếm là vì không muốn tạo thành mâu thuẫn sâu sắc với Ma Thiên Các. Vân Tam lợi dụng quan hệ với thiếp thân nên bố trí cơ quan quanh Vân Tước Lâu để đoạt được Thiên Tàm Thủ Sáo, chuyện này thiếp thân không hề biết rõ tình hình.”
Các đồ đệ kinh ngạc nhìn về phía cây cung nằm trên bàn đá.
Chẳng trách sư phụ lão nhân gia người lại ra tay với Hoa Nguyệt Hành, thì ra ngay từ đầu người đã nhìn ra mánh khoé này.
Lục Châu không nói gì.
Ngọc Phi vội vàng nói tiếp: “Nếu thiếp thân thật sự muốn đối địch với Ma Thiên Các thì sao lại có can đảm tự mình đến Vân Tước Lâu chịu chết chứ?”
Trên Vân Tước Lâu lặng ngắt như tờ.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hoa Nguyệt Hành chắp tay nói: “Nếu thật có lòng muốn đối địch, vãn bối sẽ không ra tay ngăn cản Vân Tam.”
Khi bọn họ vừa tới đã nhìn thấy mũi tên màu đen mang theo cương khí bắn về phía Tiểu Diên Nhi.
Quả thật Hoa Nguyệt Hành đã ra tay ngăn cản mũi tên đó lại.
Hoa Nguyệt Hành lại nói: “Vãn bối nguyện đem cung nỏ trả lại cho Ma Thiên Các!”
Minh Thế Nhân lẩm bẩm. “Vậy thì còn tạm được.”
Nếu Bích Lạc tàn phiến được chế tạo đúng cách thì chỉ cần hai mảnh đã có thể tạo ra vũ khí thiên giai, tuy nhiên các vật liệu phụ trợ cần có cũng cực kỳ trân quý.
Không ngờ ba mảnh Bích Lạc tàn phiến này lại chỉ có thể tạo thành một cây cung nỏ địa giai.
Thật là lãng phí.
Lục Châu vung tay lên, thu hồi cung tiễn.
[Ting ! thu về Bích Lạc Cung, cần luyện hoá lại lần nữa, có thể nhận được 3 mảnh Bích Lạc tàn phiến.].
Đồng thời, Lục Châu nhìn về phía tiến độ thực hiện nhiệm vụ: Thu về Bích Lạc tàn phiến 7 phần 8…
Thuận lợi hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Vốn tưởng rằng Bích Lạc tàn phiến tản mát ở nơi chân trời góc biển, muốn tìm về phải hao hết bao nhiêu là công sức.
Không ngờ thứ đồ vật mà hắn không thèm để ý chút nào lại là bảo bối hiếm thấy trong mắt người khác. Nếu bọn họ cũng cảm thấy nó là rác rưởi rồi tiện tay vất ở một xó nào đó thì chắc cả đời hắn cũng tìm không ra.
Chỉ còn lại một mảnh cuối cùng.
Lục Châu nhìn về phía Vân Tam. “Vân Tam, lão phu cho ngươi một cơ hội được sống.”
Vân Tam vừa nghe thấy mình còn có cơ hội, vội vàng dập đầu không ngừng với Lục Châu.
Hắn vừa dập đầu phanh phanh vừa nói: “Xin lão tiền bối cứ phân phó! Chỉ cần có thể sống sót, người bảo ta làm gì cũng được!”
“Lão phu thưởng thức nhất là người thức thời.”
Lục Châu không vội không chậm nói ra: “Nếu ngươi đưa Bích Lạc tàn phiến cho Tịnh Minh Đạo, vậy thì ngươi phải lấy nó về đây.”
Vân Tam: “? ? ?”
Thấy hắn sững sờ, Minh Thế Nhân nói:
“Không đi hả? Đơn giản thôi. Đúng lúc ta đã lâu chưa được ngửi mùi máu tươi…”
Minh Thế Nhân vừa nói vừa bẻ tay rôm rốp.
Vân Tam thấy vậy trong lòng run lên, nào còn dám nói ra lời cự tuyệt. “Ta đi, ta đi…”
Trong Tịnh Minh Đạo cao thủ như mây, muốn lấy lại mảnh Bích Lạc tàn phiến cuối cùng này không hề dễ dàng. Nhưng Vân Tam am hiểu việc trộm cắp, cho dù đòi không được thì cũng có thể ăn trộm về.
Nếu không nhờ Lồng Giam Trói Buộc, Lục Châu muốn bắt được thần thâu như Vân Tam hẳn phải tốn không ít công sức và tâm tư.
Vân Tam rụt rè nói: “Lão, lão tiền bối… ta sẽ đến Tịnh Minh Đạo… Như vậy, người có thể giải, giải khai tu vi cho ta được không?”
Minh Thế Nhân vội nói:
“Sư phụ, đồ nhi có lời muốn nói.”
Lúc này còn không thể hiện thì định chờ tới khi nào?
“Nói đi.”
“Vân Tam am hiểu thuật trộm cắp, nếu giải khai tu vi cho hắn sợ là lần sau muốn bắt lại không đơn giản. Loại chuột nhắt như hắn còn dám ở trước mặt người phách lối thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
Minh Thế Nhân liếc nhìn Vân Tam một cái rồi nói tiếp: “Nhưng nếu phong bế tu vi thì bản lãnh của hắn lại không cách nào phát huy ra được. Đồ nhi đề nghị sử dụng nguyên khí ấn ký, sau này cho dù hắn chạy đến chân trời góc bể cũng vô dụng.”
Lục Châu khẽ gật đầu đồng ý với phương án của Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân chắp tay với Lục Châu rồi bước đến bên cạnh Vân Tam. Một đạo nguyên khí màu xanh nhạt xuất hiện, biến thành một ấn ký đặc thù.
Ầm!
Minh Thế Nhân đánh một chưởng vào cơ thể Vân Tam.
Phốc !
Vân Tam phun ra một ngụm máu tươi.
Loại ấn ký này không giống với các ấn ký thông thường khác, chỉ cần có thực lực và tu vi cao hơn người thi triển thì có thể cưỡng ép phá vỡ. Ấn ký do Minh Thế Nhân thi triển là loại ấn ký khắc vào xương cốt, kinh mạch, không có cách nào phá huỷ. Nhưng loại ấn ký đặc thù này có giới hạn về thời gian sử dụng.
Minh Thế Nhân thi triển ấn ký đặc thù khiến Ngọc Phi thấy bất ngờ.
Điều này có nghĩa là trong thời gian ngắn Vân Tam không thể phục vụ cho nàng… Ấn ký này còn tồn tại, Vân Tam vẫn còn là người của Ma Thiên Các.
Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, cục diện bây giờ bắt buộc nàng phải xoá bỏ mâu thuẫn với Ma Thiên Các, nếu cần thiết, nàng tình nguyện hy sinh Vân Tam. Thế nên toàn bộ quá trình Ngọc Phi vẫn tỏ ra rất lạnh lùng.
“Sư phụ, đồ nhi đã hoàn thành. Nhưng ấn ký này chỉ có thể tồn tại trong ba tháng…” Minh Thế Nhân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận