Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1688

Lăng Quang thu cánh lại, biến thành kích cỡ của một người bình thường, hai mắt bốc lửa nhìn đám người.
Dương Liên Sinh bị hoả diễm đốt cháy đen, làn da bị thiêu hủy, hắn bắn vọt lên không trung, gào thét nói: “Lăng Quang, ngay cả hậu duệ của mình mà ngươi cũng giết! Ngươi đúng là ác ma!”
Lăng Quang không nói gì, hoá thành một đạo lưu tinh vọt tới đánh ra mấy quyền.
Ầm ầm ầm!
“A, tay của ta!” Cánh tay Dương Liên Sinh gãy rời.
Thân ảnh Lăng Quang xuất hiện tới lui liên tục trên không trung, mỗi một đạo hoả diễm bắn ra đều đánh vào vị trí yếu hại trên người Dương Liên Sinh…
Chỉ mất thời gian một chung trà, Dương Liên Sinh đã bị đánh đến rụng rời, toàn thân đều là lỗ hổng, cháy đen rơi xuống mặt đất.
Hư ảnh loé lên, Lăng Quang phóng về phía Trọng Minh Điểu.
Tư Vô Nhai nằm dưới đất, xung quanh là biển lửa nhưng hoả diễm lại không hề đốt đến hắn.
Trọng Minh Điểu giang cánh, há miệng nói tiếng người: “Lăng Quang, ngươi bị phong ấn nhiều năm như vậy còn cho mình là thần hay sao?!”
Ầm! Đôi bên lao vào kịch chiến.
Tư Vô Nhai nằm trong biển lửa, trợn tròn mắt nhìn tình hình chiến đấu trên bầu trời. Thị lực của hắn không thể theo kịp thân ảnh của Lăng Quang và Trọng Minh Điểu, chỉ nghe được âm thanh va chạm và nguyên khí giao thoa.
Hắn bỗng nhiên ý thức được nhân loại nhỏ bé cỡ nào… Dường như giữa thiên địa này, bất kỳ thứ gì cũng cường đại hơn nhân loại.
Hắn đã nghe lão tứ mô tả cảnh sư phụ đại chiến với thánh thú Hỏa Phượng, cũng tưởng tượng ra sự cường đại hùng vĩ của Hỏa Phượng, nhưng khi được tận mắt nhìn thấy thánh thú đại chiến, hắn mới nhận ra toàn thân mình đang run lẩy bẩy.
“Đây… là Hoả thần Chu Tước?” Trong mắt Tư Vô Nhai ngập tràn hoả quang.
Cảnh tượng trong mộng không ngừng tái hiện trong đầu. Hoả diễm, đôi cánh, Hoả thần… Chém giết, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
Không biết đã đánh bao lâu, rốt cuộc hoả diễm trút xuống như thác bao phủ lấy Trọng Minh Điểu.
Trọng Minh Điểu phẫn nộ gào thét: “Lăng Quang!”
Ông !
Bên trái Trọng Minh Điểu xuất hiện một pháp thân kim quang khổng lồ hình điểu, bao phủ cả bầu trời.
Đồng dạng, Lăng Quang cũng gọi ra pháp thân vạn trượng nằm ngang giữa trời!
“Đây là…” Tóc gáy Tư Vô Nhai dựng đứng.
Pháp thân không phải chỉ nhân loại mới có hay sao?
Oanh! Kim quang va chạm với quang ấn, đôi bên đồng loạt bay ngược ra sau, cách nhau ngàn trượng.
Trọng Minh Điểu có vẻ chật vật, trong mắt nó tràn ngập sát ý: “Ngươi không còn là Lăng Quang năm đó.”
“Ngươi cũng không phải Trọng Minh Điểu năm đó.”
Đúng lúc này, Trọng Minh Điểu đột ngột từ bỏ đối kháng với Lăng Quang, vọt về phía Tư Vô Nhai.
“Chết đi!!”
Lăng Quang lập tức xoè cánh, tiên huyết trên người bắn ra hoá thành cơn mưa hoả diễm xâm chiếm từng tấc không gian.
Không gian đông kết!
Lăng Quang lấy mạng sống của mình ra đánh đổi, thi triển đại quy tắc để cưỡng ép không gian dừng lại, xuất hiện trước mặt Trọng Minh Điểu.
Ầm!
Trọng Minh Điểu bị đánh văng, toàn thân vụn vỡ đâm sầm xuống đất, tạo thành một khe rãnh dài ngàn trượng.
“Đồ… điên…” Trọng Minh Điểu rên lên một tiếng rồi nằm im không nhúc nhích.
Tư Vô Nhai sợ hãi nhìn về phía Hoả thần Lăng Quang.
Lăng Quang cũng đã đứng yên không nhúc nhích, ngọn lửa trên người từ từ dập tắt, trở lại hình dạng hoá thạch, cánh tay vươn về phía trước.
Tư Vô Nhai ý thức được sự tình nghiêm trọng, cố lê thân thể tiến đến trước mặt Lăng Quang, kích động nói:
“Ngươi không thể chết, ngươi không thể chết!”
Hắn phun ra một ngụm máu, vẩy vào thân Lăng Quang. Thấy không có tác dụng, hắn lại phun thêm một ngụm.
Rốt cuộc trong mắt Lăng Quang xuất hiện hoả quang yếu ớt. Hắn yếu ớt mở miệng nói: “Đừng… phí sức lực.”
“Ngươi là Hoả thần? Vậy ta là ai?” Một trong những mục đích chính của Tư Vô Nhai khi đến đây là muốn tìm ra đáp án về thân thế của mình.
Lăng Quang nhìn Tư Vô Nhai, thân thể lại từ từ hoá thạch, hai chân hắn biến thành tượng đá.
Tư Vô Nhai vội vàng hô lên: “Mau trả lời ta, ta là ai? Thái Hư ở đâu?”
Soạt !
Quá trình thạch hoá đã lan đến hông, đến ngực, rồi đến cổ Lăng Quang.
Tư Vô Nhai không phục, cắt cổ tay vẩy máu vào thân Lăng Quang. Lăng Quang khẽ lắc đầu, hai mắt dần dần vô thần, lẩm bẩm nói: “Hãy… sống sót.”
Tay phải hắn co lại, vỗ nhẹ vào đầu Tư Vô Nhai. Lăng Quang hoàn toàn hoá đá.
Soạt!
Bức tượng đá hoá thành cát bụi, đổ ập xuống đất.
Tư Vô Nhai mờ mịt nhìn, cố vươn tay chụp lấy Lăng Quang, nhưng tất cả chỉ là cát bụi trượt qua kẽ tay hắn.
Trọng Minh Sơn khôi phục lại hắc ám tĩnh lặng. Mặt biển Vô Tận Hải sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Tư Vô Nhai quên đi đau đớn toàn thân, quay đầu nhào về phía Trọng Minh Điểu. Hắn nắm chặt thân thể Trọng Minh Sơn, hai mắt tràn ngập phẫn nộ nói:
“Nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!”
Trọng Minh Điểu không thể động đậy, miệng nó từ từ há ra, sau đó ngoẹo đầu không còn hơi thở.
Tư Vô Nhai giận dữ hét: “Trả lời ta đi!”
Thanh âm quanh quẩn trên Trọng Minh Sơn, trở nên cực kỳ vô lực giữa màn đêm cô tịch.
Không ai có thể trả lời hắn.
Tư Vô Nhai mất đi lý trí, hắn điên cuồng vung chưởng đánh vào thân thể Trọng Minh Điểu. Xoẹt xoẹt xoẹt…
Trọng Minh Điểu bị chém thành muôn mảnh.
Hắn ngồi bệt xuống đất, rơi vào trầm tư. Cơn gió lạnh lẽo thổi tới, Tư Vô Nhai từ từ tỉnh trí, ngẩng đầu nhìn thi thể Lăng Quang và Trọng Minh Điểu.
Trọng Minh Điểu có ba viên Mệnh Cách Chi Tâm nhưng hai viên đã bị hủy, hẳn là do những đòn tấn công bạo lực của Lăng Quang gây nên. Lăng Quang không có Mệnh Cách Chi Tâm, chỉ còn là một bãi đất vụn.
Thi thể Lăng Quang không có Mệnh Cách Chi Tâm, chứng tỏ hắn vốn là con người. Tư Vô Nhai hồi tưởng lại những lời hắn nói, thì thào tự nhủ:
“Ta là hậu duệ của Hoả thần sao?”
Tư Vô Nhai miễn cưỡng đứng lên, đi về phía “thi thể” Lăng Quang. Ít nhất cũng nên giúp hắn được mồ yên mả đẹp.
Tư Vô Nhai cúi người vừa định thu thập một phen, bỗng từ đâu một cơn gió thổi tới, cuốn đi toàn bộ đất vụn thổi bay về phía chân trời, không còn sót lại chút gì.
Tư Vô Nhai trầm mặc một lúc rồi thu hồi suy nghĩ, cấp tốc bay về phía địa cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận