Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1056

Lục Ly đứng chắp tay sau lưng, nghênh đón gió biển thổi tới rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Chư Hồng Cộng.”
“Ta tự giới thiệu mình một chút. Ta tên là Lục Ly, đến từ hắc liên giới, là thành viên của Hắc Tháp nghị hội. Tuy rằng ta đã thiêu đốt khí hải nhưng vẫn dư sức dạy dỗ ngươi. Nếu ngươi nguyện ý thì có thể bái ta làm sư phụ.” Lục Ly nghiêm túc nói.
Thiên hạ này có ai không muốn thu một người có khí tức Thái Hư làm đồ đệ cơ chứ?
Nhưng Chư Hồng Cộng lại lắc đầu nói: “Vậy thì không được, ta đã có sư phụ.”
“Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ đích thân giải thích với sư phụ ngươi.” Lục Ly nói.
“Không không không… lòng trung thành của ta với sư phụ có nhật nguyệt chứng giám!” Chư Hồng Cộng liên tục xua tay.
“Ta đường đường là cường giả Thiên Giới Bà Sa khai năm Mệnh Cách, chẳng lẽ còn không bằng sư phụ ngươi?” Lục Ly cau mày hỏi.
Chư Hồng Cộng lắc đầu thở dài: “Sư phụ đối xử với ta như người thân ruột thịt, ta sao có thể phản bội người mà đi. Tiền bối đừng bức ép ta nữa.”
Thấy hắn cố chấp không đồng ý, Lục Ly cũng không cưỡng cầu nữa. “Thôi vậy.”
Trong mắt hắn, Chư Hồng Cộng là “bảo bối” vừa có thiên phú vừa có phẩm hạnh tốt, không thể thu làm đồ đệ đúng là đáng tiếc.
“Đa tạ tiền bối đã hiểu cho ta.” Chư Hồng Cộng cười nói.
Lục Ly nhìn hắn, nở nụ cười đáp: “Tuy ngươi không thể bái ta làm thầy nhưng điều đó không có nghĩa là ta không thể dạy ngươi… Tu vi ta đã phế, chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi đó.”
“Trông cậy vào ta?” Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn xung quanh, lông tóc dựng đứng.
Trong rừng rậm bỗng truyền ra tiếng vù vù, Chư Hồng Cộng cả kinh thốt lên: “Tiêu đời! Tiền bối, chúng ta chạy mau!”
Đương Khang cũng đứng lên. Lục Ly nhướng mày nói: “Đừng khẩn trương, cứ bình tĩnh tìm cách ứng phó.”
“Lục tiền bối, ông đánh giá ta quá cao rồi, trước đó ta chỉ là lục diệp, cho dù hấp thu tu vi của ông thì cũng chỉ là bát diệp mà thôi!”
Vừa nói hắn vừa lôi kéo Lục Ly chạy đi nhưng đã muộn. Đám tu hành giả từ trong rừng rậm bay ra, khoảng chừng hơn mười người.
“Hai vị, xông vào Phong Minh đảo của Hồng Giáo chúng ta như vậy là không hay đâu.” Một nam tử lăng không lơ lửng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Chư Hồng Cộng và Lục Ly.
Chư Hồng Cộng xua xua tay: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng ta sẽ đi ngay.”
“Xin đợi một chút.” Nam tử kia nói, “Các hạ nếu không có ác ý thì có thể lên đảo làm khách. Chỉ cần là bằng hữu, Hồng Giáo đều sẽ hoan nghênh.”
“Không cần đâu.” Chư Hồng Cộng giật mình xua tay từ chối. Đồ đần mới đến hang ổ đối phương làm khách.
Nam tử gật đầu, sảng khoái nói: “Vậy thì để ta tiễn hai vị rời đi.”
“Không cần, chúng ta tự mình đi được rồi.” Chư Hồng Cộng lúng túng đáp.
Nam tử thấy hắn có vẻ căng thẳng, bèn nhẹ giọng nói: “Ta không có ác ý, ta thấy hai vị áo quần rách nát, hẳn là lúc lên đảo bị hải thú tập kích, vẫn nên để ta hộ tống hai vị rời đi thì hơn.”
Chư Hồng Cộng thở dài: “Tiền bối đúng là có ánh mắt, đoạn đường vừa rồi chúng ta đã chịu không ít khổ cực.”
Lục Ly không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát tình hình. Nam tử gật đầu: “Hai vị nếu muốn đến Đại Khánh thì phải đi qua Bắc đảo trước. Khu vực đó hung hiểm vô cùng.”
Đại Khánh? Chư Hồng Cộng nảy sinh nghi hoặc.
Lúc này, các tu hành giả khác cũng lên tiếng phụ hoạ: “Được đại sư huynh ta bảo vệ, các ngươi còn không mau tạ ơn? Đại sư huynh ta vốn là người nhân từ, không tính toán với người thường đâu.”
Chư Hồng Cộng lập tức chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối, chúng ta thật sự không cố ý xông tới nơi này.”
“Việc nhỏ thôi.” Nam tử tung người bay lên, quay đầu dặn dò đám người đi cùng: “Các ngươi trở về phục mệnh đi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
“Cung tiễn đại sư huynh.”
Chư Hồng Cộng thầm hô một tiếng, vận khí không tệ nha, còn gặp được người tốt.
Nam tử dẫn đầu bay vào không trung, Chư Hồng Cộng gọi Đương Khang một tiếng rồi cùng Lục Ly nhảy lên lưng nó. Lục Ly vỗ vỗ bả vai hắn: “Làm việc theo hoàn cảnh.”
“Vâng.”
Hai người ngồi trên lưng Đương Khang bay theo nam tử kia đến bờ biển phía bắc. Chư Hồng Cộng thấy nam tử này khí độ bất phàm, nhìn không giống kẻ xấu, nhưng lòng đề phòng không thể không có nên hắn không đi quá gần.
Hắn không cảm giác được khí tức của nam tử này, chứng tỏ đây là một cao thủ cực kỳ đáng sợ.
“Ta là đại sư huynh của Hồng Giáo, Hứa Vạn Thanh. Hai vị trông lạ mặt, hẳn là người phương khác tới?” Hứa Vạn Thanh vừa phi hành vừa hỏi.
Lục Ly nhàn nhạt đáp: “Lục Ly.”
“Còn ta là Chư Hồng Cộng. Ta và Lục tiền bối từ một nơi rất xa bay tới đây…”
Hứa Vạn Thanh gật đầu, thuận miệng hỏi: “Hai vị chưa từng nghe qua tên của Hứa Vạn Thanh ta?”
Chư Hồng Cộng thành thật lắc đầu.
Hứa Vạn Thanh có chút tiếc nuối rồi dời mắt nhìn về phía Đương Khang, trong lòng thầm nghĩ, người này có toạ kỵ, hẳn cũng là một nhân vật có tiếng tăm, trước phải xác minh ý đồ của bọn hắn khi đến đây mới được.
“Hai vị từ đâu đến?” Hứa Vạn Thanh truy hỏi.
“Một nơi cực kỳ xa, hẳn là tiền bối chưa từng nghe nói đến.” Chư Hồng Cộng vẫn thành thực đáp.
Lục Ly vừa định há miệng nói chuyện, đột nhiên sặc gió biển, ho khan một trận. Khục khục… Lục Ly phun ra một ngụm máu.
Hứa Vạn Thanh cả kinh nói: “Ngươi bị trọng thương!”
Chư Hồng Cộng lập tức tóm chặt lấy Lục Ly, cảnh giác nhìn Hứa Vạn Thanh. Chỉ cần đối phương làm ra động tác gì, hắn sẽ mang Lục Ly điên cuồng chạy trốn.
Hứa Vạn Thanh nói: “Tình trạng này của ngươi không thích hợp bôn ba khắp nơi, nếu không chê có thể ở lại Hồng Giáo.”
Lục Ly nhịn xuống cơn đau truyền ra từ khí hải, khẽ nói: “Vết thương nhỏ thôi.”
Hứa Vạn Thanh thầm nghĩ, xem ra hai người này đúng là vô tình xâm nhập Phong Minh đảo. Nếu là gian tế thì sao còn mang theo một người bị thương nặng như vậy cùng đến, hơn nữa bọn hắn còn có một con toạ kỵ, nào có gian tế được đãi ngộ tốt như vậy.
“Đằng trước chính là Bắc đảo, bay qua hải vực này là đến.”
“Đa tạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận