Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1603

Hắn thừa nhận trước mặt tất cả mọi người vì không muốn lừa gạt sư phụ. Còn việc sư phụ xử trí thế nào thì hắn không để ý. Cho dù sư phụ muốn trừng phạt, Minh Thế Nhân cũng cảm thấy đáng giá.
“Một mạng đền một mạng, rất hợp lý.” Lục Châu tán thành gật đầu.
Tất cả mọi người đều mộng bức.
Minh Thế Nhân lại càng thêm bất ngờ, sư phụ không hỏi thật giả, chẳng lẽ không sợ hắn nói bậy?
Trâu Bình và huynh đệ Trí Văn Tử cũng nghĩ như vậy.
Trí Văn Tử nói: “Tiểu huynh đệ nói Mạnh phủ nào?”
“Uốn nắn ngươi một chút, hắn không nhỏ. Hơn nữa, hắn không phải huynh đệ của ngươi.” Khổng Văn nói.
Trí Văn Tử lộ vẻ xấu hổ: “Thất lễ.”
Minh Thế Nhân đáp: “Chiến thần Mạnh Minh Thị.”
Nghe vậy, trong lòng Trí Văn Tử khẽ động, lập tức nói:
“Thì ra là Mạnh phủ này. Đáng tiếc chuyện đã quá xa xưa, Mạnh phủ cũng không có người nào tên Mạnh Thanh. Ngươi nói Tây tướng quân giết Mạnh Thanh, dù sao cũng phải có chút chứng cứ chứ? Ta thấy lão tiên sinh là người đức cao vọng trọng, có thể phân biệt rõ ràng hắc bạch thị phi.”
“Lão phu chính là chứng cứ.” Lục Châu nói.
Lục Châu nhìn Trí Văn Tử nói: “Trước kia khi lão phu thu hắn làm đồ đệ, hắn còn chưa đến mười tuổi. Trên người hắn có một khối ngọc tuỳ thân, bên trên khắc một chữ “Minh”. Thế nên lão phu đặt tên cho hắn là Minh Thế Nhân. Thế gian này đều có nhân quả, không bị ô nhiễm, không chìm vào hắc ám, quên đi phiền não, ý niệm thông suốt, minh giám lòng hắn…”
Cho tới nay Minh Thế Nhân đều cho rằng danh tự chỉ là một cái tên để gọi mà thôi. Tên gì cũng chẳng sao, chỉ cần không khó nghe là được.
Có đôi khi hắn còn nói đùa mình họ Nhật, vì hắn thích chữ này. Đối với loại người không chịu ràng buộc như Minh Thế Nhân, quan niệm “đi không đổi tên về không đổi họ” rất là cứng nhắc, hắn chưa bao giờ thèm quan tâm.
Nhưng mà lời sư phụ vừa nói lại khiến hắn không thể không động dung.
Trí Văn Tử lộ vẻ khó xử, tiếp tục nói: “Lão tiên sinh, lời của ngài làm sao khiến người khác tin phục?”
Hắn vừa nói xong, Lục Châu đã vung chưởng.
Trí Văn Tử giật nảy cả mình, lập tức lùi về sau. Trí Vũ Tử lập tức vọt tới đứng bên cạnh đại ca, hai người đánh ra bốn đạo chưởng ấn.
Oanh!
Hai huynh đệ bị đánh bay ra ngoài, phun ra ngụm máu, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.
“Đại nhân!” Đám thuộc hạ kinh hô.
“Không… không có việc gì.” Trí Văn Tử xua tay nói.
Hắn biết vì sao Lục Châu lại xuất thủ, bởi vì câu chất vấn kia chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
Có thể dùng một chiêu đánh bại Trâu Bình, người ta hoàn toàn không cần đứng đây giảng đạo với ngươi.
Trí Văn Tử nhịn đau, chắp tay nói: “Đa tạ lão tiên sinh không giết.”
Lục Châu nhàn nhạt đáp: “Đối với lão phu, giết sạch các ngươi hay nói đạo lý đều có thể đạt tới hiệu quả như nhau.”
Đám tu hành giả nghe vậy, sợ hãi lùi về sau. Sắc mặt gần trăm tên phi kỵ cũng biến đổi.
Trí Văn Tử không phản bác được, cũng không còn lời nào để nói.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến thanh âm: “Phạm chân nhân đến.”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử lộ vẻ mừng rỡ. Trâu Bình cũng phất tay ra hiệu cho hai tên phi kỵ đỡ mình đứng dậy.
Bọn hắn đồng loạt xoay người nhìn về phía đó, chắp tay chờ đợi. Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Châu lại chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh.
“Bảo hắn đứng chờ bên ngoài.” Lục Châu hờ hững nói.
Lời này không nặng không nhẹ nhưng lại ẩn chứa ma lực quỷ dị khiến đám người kinh ngạc không thôi.
Triệu Dục lập tức đáp: “Ta đi thông báo.”
Không bao lâu sau, Triệu Dục trở về, khom người nói với Lục Châu: “Phạm chân nhân nói hắn nguyện ý chờ ngài. Khi nào ngài gọi hắn sẽ vào ngay.”
Trí Văn Tử nghẹn họng.
Hắn dùng cùi chỏ chọt chọt đại ca, rất muốn hỏi tiết mục này có gì lầm lẫn hay không?
Mà vẻ mặt của Trí Văn Tử cũng nghi hoặc không kém, tâm tình bực bội vô cùng.
Hắn vừa định mở miệng nói hai câu thì bên ngoài lại truyền đến thanh âm:
“Bốn mươi chín kiếm khách cầu kiến.”
Lần này không đợi Lục Châu mở miệng, Triệu Dục đã lên tiếng: “Bảo bọn hắn chờ bên ngoài.”
“Vâng.”
Rất nhanh sau đó, tên thuộc hạ truyền tin đã quay trở lại bẩm báo:
“Kiếm khách Nguyên Lang nói Tần chân nhân có lệnh phải đưa lễ vật đến tận tay lão tiên sinh. Hắn nói đồ vật này rất quan trọng.”
“Bảo hắn vào đây một mình.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lát sau, Nguyên Lang tay cầm hộp gấm cung kính đi vào.
Thấy trong Triệu phủ nhiều người như vậy, Nguyên Lang không khỏi nghi hoặc khó hiểu. Không chỉ có Trí Văn Tử, Trí Vũ Tử mà còn có Trâu Bình và đội quân phi kỵ.
Nguyên Lang tiến lên nói: “Nguyên Lang bái kiến lão tiên sinh.”
Ba người Trí Văn Tử, Trí Vũ Tử và Trâu Bình sắc mặt cương cứng nhìn dáng vẻ lễ độ của Nguyên Lang. Trước có Phạm chân nhân đứng chờ bên ngoài, sau có Tần chân nhân đến tặng lễ, vị lão tiên sinh này là thần thánh phương nào?
Trí Văn Tử muốn thừa cơ lôi kéo quan hệ, bèn thấp giọng nói: “Không biết Tần chân nhân có khoẻ không?”
Nguyên Lang không quay đầu lại, tay vẫn nâng hộp gấm, trong lòng không mấy vui vẻ đáp lời: “Nơi này không có phần ngươi lên tiếng.”
Hắn đến đây bái kiến lão tiên sinh, Trí Văn Tử lại nói xen vào khiến hắn rất khó chịu.
Trí Văn Tử câm nín.
Lục Châu không vội nói chuyện với Nguyên Lang mà chỉ vào Trí Văn Tử: “Tần Đế bảo ngươi đến?”
“Vâng.” Trí Văn Tử thấp giọng đáp.
“Cho nên ngươi ỷ mình có Tần Đế làm chỗ dựa, cho rằng lão phu không dám làm gì ngươi?”
Lục Châu đã quá chán đám người không có mắt này. Bọn hắn căn bản chẳng biết mình đang đối mặt với điều gì.
Trí Văn Tử giật nảy mình, vội vàng khom người nói: “Vãn bối không dám, vãn bối chỉ là phụng mệnh hành sự.”
“Đưa kim bài đây.” Lục Châu nói.
Triệu Dục cung kính dâng kim bài lên.
Lục Châu sờ vào kim bài, trọng lượng hơi nhẹ, không phải làm từ vàng ròng hoàn toàn. Hắn cầm lấy kim bài, nói: “Thấy kim bài này vì sao không quỳ?”
Phịch!
Đám người Trí Văn Tử, Trí Vũ Tử và Trâu Bình cùng đội quân phi kỵ đều quỳ xuống.
“Thấy kim bài như thấy Tần Đế, Triệu Dục cầm kim bài này lệnh cho ngươi cút ra khỏi Triệu phủ, ngươi lại dám kháng chỉ bất tuân. Ai cho ngươi dũng khí?” Lục Châu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận