Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1825: Ép buộc lưu lại

Ý chí lực của Minh Đức trưởng lão vọt qua tầng bình chướng, đánh về phía Tiểu Diên Nhi, nhưng vừa đến gần đã hoá thành một cơn gió nhẹ rồi tiêu tán giữa không trung.
Tiểu Diên Nhi kỳ quái nhìn hắn: “Làm gì thế?”
“Hả?” Minh Đức trưởng lão không tin nàng không bị ảnh hưởng, mỉm cười nói. “Ngươi có thể ra ngoài rồi.”
“Không, trong này thật thoải mái, ta còn muốn chờ một lúc nữa.” Tiểu Diên Nhi tung tăng bên trong bình chướng, như thể bình chướng có thể bảo hộ nàng.
“Được rồi, vậy ngươi ở trong đó bao lâu cũng được.” Minh Đức trưởng lão bỗng nhiên lễ phép nói.
Thái độ khác biệt của hắn khiến người khác cảm thấy nghi hoặc.
Quả nhiên, Minh Đức trưởng lão quay đầu nhìn về phía Lục Châu: “Nàng là đồ đệ của ngươi?”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, không trả lời hắn.
Minh Đức trưởng lão lại cười nói: “Thiên phú của nàng rất mạnh, có thể được Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến tán đồng, tiền đồ sau này vô cùng tươi sáng. Hay là ngươi để nàng lại đây, Vũ tộc nhất định sẽ bồi dưỡng nàng thật tốt, thấy thế nào?”
Rốt cuộc cũng lòi đuôi cáo.
Lục Châu lắc đầu nói: “Không được.”
“Đừng vội từ chối. Ta đương nhiên sẽ nể mặt Bạch Đế, chỉ cần nha đầu này nguyện ý lưu lại, nàng sẽ được tiếp nhận truyền thừa từ Vũ Hoàng, trở thành người thừa kế tiếp theo của Vũ tộc.”
Tiểu Diên Nhi cau mày nói: “Ta không thèm làm Vũ Hoàng gì cả.”
Minh Đức trưởng lão nói: “Theo quy củ của Đại Uyên Hiến, ngươi cần phải lưu lại đây làm việc cho Vũ tộc ba ngàn năm.”
Sở dĩ có cái quy củ này là để đề phòng thiên tài chạy mất. Trong ba ngàn năm bọn hắn luôn có thể nghĩ hết biện pháp để ma diệt ý chí đối phương, không ngừng tẩy não và giáo hoá, chắc chắn có thể biến đối phương thành người của mình. Nếu có thể thành gia lập thất, sinh ra hậu đại cho Vũ tộc thì càng tốt.
Tiểu Diên Nhi nói: “Chẳng phải ngươi đã nói điều kiện thứ hai không tính sao?”
“Ta chỉ là một trưởng lão, sao có thể thay đổi quy củ của Đại Uyên Hiến? Ta xin lỗi vì trước đó đã nói lời không nên nói.”
Tiểu Diên Nhi ghét nhất chính là loại người trước sau không đồng nhất này, rõ ràng đã nói xong, vừa quay đầu lại trở mặt không nhận.
Nàng tức giận chỉ tay vào mặt Minh Đức trưởng lão mắng: “Đồ dối trá!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Cho dù ngươi nói cái gì thì Diên Nhi cũng sẽ không ở lại đây.”
Minh Đức trưởng lão lắc đầu nói: “Nha đầu này có thiên phú tốt như vậy, Mệnh Cung lại triển khai toàn bộ, sau này tất thành Chí Tôn. Đứng đầu nhân loại là Nhân Hoàng. Đại Uyên Hiến còn có tên là Nhân Định, nàng được Đại Uyên Hiến tán đồng, chẳng khác nào là Nhân Hoàng tương lai. Chí Tôn cũng có cao có thấp, tiểu Chí Tôn là thần quân, đại Chí Tôn là đế quân, thiên Chí Tôn là đế hoàng. Ngươi không hy vọng đồ đệ của mình trở thành Nhân Hoàng sao?”
Lục Châu đáp không hề nghĩ ngợi: “Nàng còn nhỏ, không gánh vác nổi chức trách nặng nề, khiến ngươi thất vọng rồi.”
Mặc kệ đối phương nói cái gì, việc cần làm lúc này là rời khỏi Đại Uyên Hiến. Lục Châu sẽ không cho hắn một cơ hội nào.
Minh Đức trưởng lão có vẻ không vui nói: “Ngươi không tôn trọng quy củ của Đại Uyên Hiến.”
“Ngươi nuốt lời trước, còn đòi lão phu phải tôn trọng?” Lục Châu nhìn hắn, nói thêm một câu, “Ngươi cũng không tôn trọng Bạch Đế.”
Minh Đức trưởng lão bỗng nhận ra cảm xúc của mình quá ba động, bèn điều chỉnh lại tâm tình. Hắn quá muốn giữ nha đầu này lại nên đã để xúc động chi phối đầu óc.
Minh Đức trưởng lão vội vàng khom người tạ lỗi: “Thật xin lỗi, ta chỉ là quá ưa thích nha đầu này, mong các hạ đừng để ở trong lòng.”
Lục Châu không để ý đến hắn nữa.
Minh Đức trưởng lão lại nói: “Xin lỗi vì những lời ta đã nói. Nha đầu, ngươi có thể an toàn rời khỏi Đại Uyên Hiến.”
Tiểu Diên Nhi cảm giác được trong bình chướng đã không còn cảm giác dễ chịu như trước, bèn đi ra ngoài. Nàng đi tới bên người Lục Châu, cười hì hì nói:
“Sư phụ, đồ nhi không muốn làm Nhân Hoàng gì cả, chỉ muốn cả đời ở bên cạnh người.”
Trong lòng Lục Châu cảm thấy ấm áp, cốc nhẹ vào trán nàng một cái rồi nói: “Đi thôi.”
Lực lượng Thiên Tướng bao phủ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, chỉ cần có chút vấn đề, Lục Châu sẽ thi triển thần thông đại na di rời đi. Hắn cảm giác được ngọc phù truyền tống không có tác dụng trong này, nhưng đại na di thuật thì không bị hạn chế.
Minh Đức trưởng lão nói: “Gấp gáp vậy sao? Được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là đại sự, hẳn nên bẩm báo Vũ Hoàng, để bệ hạ người bày tiệc tiếp đãi ba vị khách nhân mới phải.”
“Không cần, lão phu còn có việc quan trọng cần làm. Nhờ ngươi nhắn với Vũ Hoàng, chuyện hôm nay lão phu ghi nhớ, ngày khác nhất định sẽ báo đáp.”
“Việc này…” Minh Đức trưởng lão lách mình xuất hiện trước mặt ba người, “Sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian đâu. Trước đó ta còn cho rằng nha đầu này sẽ không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, ta đúng là có mắt không tròng. Hồng Tiệm.”
“Có thuộc hạ.”
“Còn không mau đi báo cáo?”
Lục Châu nhướng mày, trầm giọng nói: “Ngươi muốn ép buộc lão phu lưu lại?”
“Tuyệt đối không có ý này.” Minh Đức trưởng lão nói.
“Vậy thì tránh ra.”
Đúng lúc này, một tên tộc nhân Vũ tộc từ bên ngoài bay vào đại điện bẩm báo: “Trưởng lão, Bạch Đế truyền thư nói triệu hồi ba vị khách quý trở về gấp.”
Minh Đức trưởng lão nghi ngờ hỏi: “Bạch Đế truyền thư hẳn là phải gửi cho Vũ Hoàng, sao lại trùng hợp đưa tới đây?”
Tên thuộc hạ khom người đáp: “Thuộc hạ cũng không rõ vì sao.”
Rất nhiều tộc nhân Vũ tộc đều biết Lục Châu cầm ngọc bài của Bạch Đế tiến vào Đại Uyên Hiến, bọn hắn nào dám lãnh đạm, vừa nhận được thư là tức tốc chạy tới bẩm báo.
Minh Đức trưởng lão quay đầu nhìn Lục Châu, sắc mặt trở nên hoà hoãn. “Nếu Bạch Đế đã truyền thư, vậy ta sẽ không cưỡng cầu. Mời.”
Vừa nói hắn vừa tránh sang một bên.
Lục Châu cùng Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đi ra ngoài. Khi đi ngang Minh Đức trưởng lão, hắn dừng bước nói:
“Tâm cảnh đương nhiên là con đường đạo thánh phải đi qua, nhưng lão phu cho ngươi một lời khuyên.”
Minh Đức trưởng lão cười nói: “Mời nói.”
“Chí Tôn… cũng là người.”
Nói xong, Lục Châu khoanh tay rời đi. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa theo sát phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận